Bạn đã bao giờ cảm thấy muốn chết đi chỉ vì một câu nói...?
Đó là cảm giác của Chaeyoung khi Lisa nói, 'chúng ta chia tay đi, Chaeyoung' với vẻ mặt bình thản giống như đang nói về một chuyện vô thưởng vô phạt nào đó. Điều đó cũng đủ khiến Chaeyoung cảm thấy như bầu trời sụp đổ trước mặt mình. Chaeyoung dồn hết sức lực để bước đi, nhưng nỗi đau vẫn đeo bám cô.
"Chaeyoung, cậu ổn chứ?" Miyeon lo lắng hỏi. Ngày hôm qua khi Chaeyoung đến gặp bạn mình trong làn nước mắt, họ phải mất một lúc lâu khiến cô bình tĩnh lại và nghe được hết mọi chuyện. Kể từ đó, họ chưa bao giờ thấy Chaeyoung cười lấy một lần.
"Mình thắc mắc tại sao cậu ấy lại làm vậy. Sao cậu ấy lại quan tâm đến ánh mắt của người khác nhiều như thế? Cứ như thể cậu ấy quan tâm đến tất cả mọi người trên thế giới ngoại trừ mình", Chaeyoung tâm sự.
"Mình không xát muối vào vết thương cậu đâu. Nhưng ngày trước mình đã từng hỏi cậu, có chắc chắn hẹn hò với cậu ấy không rồi mà. Cả hai đều là con gái. Yêu nhau khó lắm. Mình đoán Lisa không thể chịu đựng được áp lực nữa," Joy nói.
Một lần nữa, Chaeyoung lại bị nhắc nhở việc 'cả hai đều là con gái.'
"Bởi vì bọn mình đều là con gái nên đó không phải là tình yêu hay sao?" Chaeyoung nói như muốn hờn trách cả thế giới chứ không phải hỏi bạn bè mình.
"Tình yêu là tình yêu, nhưng cậu cần phải hiểu điều này, tình yêu của cậu không phải lúc nào cũng được mọi người chấp nhận. Và đôi khi, chỉ có mỗi tình yêu thôi là chưa đủ" Yeri diễn giải. Thành thật mà nói trong thâm tâm, Yeri nghĩ cô hiểu được lý do vì sao Lisa lại hành động như vậy. Ở trong một mối quan hệ dưới cái nhìn chằm chằm và chịu nhiều phản đối của mọi người vốn dĩ không phải là một mối quan hệ lý tưởng, đặc biệt là với một người hay cô lập bản thân mình với mọi người xung quanh như Lisa. Mỗi người sẽ có cách đối diện và giải quyết áp lực khác nhau. Nếu là Lisa, cô thậm chí sẽ không đủ can đảm để hẹn hò với Chaeyoung.
Đôi khi Chaeyoung cảm thấy mình như một kẻ ngốc. Nếu hôm đó cô không cố gắng kết nối lại với Lisa và để cậu ấy biến mất như ý muốn thì cô đã không bị tổn thương như thế này. Chaeyoung lại bị bỏ lại một mình với vô vàn câu hỏi. Con người độc ác đó đã khiến cô đau đớn mà không một lời giải thích.
Chẳng phải cậu đã hứa sẽ không biến mất nữa sao? Tại sao cậu lại không giữ lời đã hứa?
***&***
Chaeyoung từng nói Lisa chưa bao giờ cố gắng duy trì tình yêu của họ. Lisa quả thực đã thất bại trong việc duy trì nó nhưng điều đó không có nghĩa là cô chưa từng 'cố gắng'.
Tuần trước, sau khi mẹ của Lisa bắt gặp cô đang hẹn hò với một cô gái và yêu cầu cô chia tay với Chaeyoung, cô đã không thể làm theo lời mẹ. Lisa không thể tưởng tượng cuộc sống của mình sẽ thế nào nếu thiếu vắng Chaeyoung. Cuộc sống của cô thời gian đó thật khốn cùng, cô luôn giữ khoảng cách với Chaeyoung vì sợ bị mẹ bắt gặp. Lisa chưa bao giờ muốn chia tay Chaeyoung. Chưa một lần muốn điều ấy.
"Con đã chia tay với cô bé đó rồi à, Lisa?" Mẹ cô đã hỏi cô như vậy suốt ba ngày mỗi khi cô về nhà thay cho lời chào hỏi. Lisa vẫn chưa chia tay Chaeyoung. Không. Chính xác là cô không thể làm điều đó được. Cô không thể ép mình đến mức đó. Lisa nghĩ mẹ cô rồi sẽ quên chuyện đó giống như khi cô mắc lỗi nếu bà không nhắc đến và cư xử bình thường.
Nhưng không. Lisa đã sai.
"Con..."
"Con không chia tay, phải không? Có cần mẹ phải tự tay giải quyết chuyện này không?"
"Đừng, mẹ."
"Con đúng là ruột để ngoài da, Lisa. Con không nghe lời mẹ nữa hay sao?"
"Không phải vậy đâu mẹ. Con... yêu cậu ấy," Lisa quyết định nói cho mẹ cô biết cảm xúc của mình.
"Lisa, nghe mẹ nói này. Con nghĩ đó là yêu vì con vẫn còn nhỏ. Con không biết tình yêu thực sự là gì đâu con. Một khi đã lớn lên và trưởng thành hơn, con sẽ nhận ra tình yêu phức tạp hơn nhiều. Có những cảm xúc tốt đẹp dành cho nhau thôi cũng chưa đủ để có thể ở bên nhau mãi mãi, Lisa. Con và cô bé đó không phải là những người duy nhất trên thế giới này. Vẫn có rất nhiều điều con sẽ trải nghiệm và gặp phải. Có rất nhiều người đang chờ đợi con. Mẹ không muốn sai lầm ở tuổi bồng bột này sẽ hủy hoại tương lai của con."
"Mặc dù con vẫn chưa phải là người lớn nhưng con biết tình yêu là gì. Có thể mẹ thấy bọn con không nghiêm túc, nhưng con có thể nói với mẹ con hoàn toàn nghiêm túc trong mối quan hệ này. Con không biết tương lai sẽ ra sao. Tất cả những gì con biết là con yêu cậu ấy. Cậu ấy là một người tốt. Cậu ấy làm con muốn trở thành một người tốt hơn. Con không biết tại sao mẹ lại chán ghét cậu ấy chỉ vì cậu ấy cũng là một đứa gái như con. Từ khi nào chúng ta bắt đầu đánh giá người khác theo giới tính của họ ?"
"Lisa!"
"Em à, thôi nào. Sao em lại phải ngăn cản con chúng ta hẹn hò với ai đó? Hai đứa nó yêu nhau. Sao em cứ ép buộc con nghe theo ý em làm gì?" Sau một hồi quan sát, bố cô không thể chịu đựng được cuộc tranh cãi này nên mới can thiệp vào.
"Anh đừng chiều chuộng con bé vô lý nữa. Đây không phải chuyện đùa đâu."
"Anh không nghĩ đây là chuyện đùa, nhưng những chuyện thế này tùy thuộc vào con mà, có phải không? Chúng ta chỉ có thể nuôi dạy con mình về mặt thể chất thôi, em à. Chúng ta nên để con bé tự quyết định về chuyện tình yêu."
"Em không thể để con chúng ta chọn sai được."
"Sao em lại biết lựa chọn đó là sai? Em thậm chí còn không biết cô bé đó kia mà."
"Nếu đã không giúp được gì thì anh đừng nói gì thêm nữa. Đừng hủy hoại tương lai của con chúng ta."
"Em mới đang hủy hoại tương lai của con bé đấy. Em không thấy những ngày qua con bé thế nào hay sao?!" Bố của Lisa tức giận vì vợ mình không chịu lắng nghe lời ông nói.
"Em không muốn con bé trở thành một kẻ lập dị trong mắt mọi người."
"Trong mắt mọi người hay trong mắt em? Đến cả bố mẹ còn chán ghét con mình, thì làm sao có thể mong người khác chấp nhận chúng chứ?"
"Anh đừng có mà ủng hộ con bé trở nên dị thường như vậy!!"
"Sao em lại quan tâm đến tình yêu của bọn trẻ nhiều thế? Ai mà biết được bọn trẻ có chia tay hay không".
"Em biết chắc rồi bọn nó sẽ chia tay nhau. Sao có thể yêu nhau khi bị người đời xì xầm bàn tán dị nghị kia chứ?"
"Em đúng là ích kỷ. Em chỉ quan tâm mọi người trên đời này ngoại trừ cảm xúc của con gái mình!"
"Anh không có quyền nói với em như thế. Đừng nói như thể em không yêu con gái mình. Anh nói em không quan tâm đến cảm xúc của con à? Thế còn anh thì sao?! Anh đã bao giờ quan tâm đến cảm xúc của em chưa? Đã bao nhiêu lần anh quan tâm đến em?
"Nếu em không hiểu được thì thôi ngừng tranh cãi tại đây đi."
Lisa không ngờ mọi chuyện lại đi xa đến thế. Bố mẹ cô cãi nhau rất lớn. Trong trí nhớ của mình, cô chưa bao giờ thấy họ cãi vã nhau thế này. Lòng cô tràn ngập cảm giác tội lỗi đến mức muốn khóc òa lên. Cô là nguyên nhân của mọi chuyện. Lisa cần phải tự mình giải quyết chuyện này.
Lisa yêu Chaeyoung tha thiết.
Lisa sẽ đánh đổi bất cứ thứ gì để duy trì tình yêu của họ.
Bất cứ điều gì... trừ gia đình mình.
***&***
Lisa tin rằng việc chia tay Chaeyoung sẽ cải thiện hoàn cảnh gia đình mình. Nghe có vẻ ngu ngốc nhưng đó là lựa chọn duy nhất cô có thể nghĩ ra. Mặc dù biết điều đó sẽ không khiến mọi thứ trở lại bình thường như trước nhưng cô không thể mặt dày tiếp tục ích kỷ hẹn hò với Chaeyoung dù biết rằng đó là nguyên nhân khiến bố mẹ cô cãi nhau.
Sau khi chia tay Chaeyoung, Lisa thông báo với mẹ biết mối quan hệ của cô với Chaeyoung đã kết thúc với hy vọng bố mẹ cô sẽ thôi tranh cãi nhau về chuyện này. Nhưng không. Bố cô càng tức giận hơn, còn mẹ cô vẫn giữ sĩ diện của mình. Mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Bố mẹ cô không còn ngủ chung phòng nữa và Lisa trở nên vô hồn. Cô hầu như không ăn uống gì cả. Điều này quá sức chịu đựng của một cô gái mười bảy tuổi. Gia đình cô tan vỡ và cô vẫn chưa quên được Chaeyoung. Dù cô làm gì hay đi đâu, Chaeyoung vẫn hiện diện ở khắp mọi nơi. Chuyện của cô với Chaeyoung luôn chồng chéo trong suy nghĩ của cô. Lisa nhốt mình trong phòng và cứ đọc đi đọc lại lịch sử trò chuyện của họ, cuộc trò chuyện mà cô sẽ không bao giờ nhận được thông báo nữa. Những tin nhắn cũ của Chaeyoung không khác gì so với lần đầu Lisa đọc chúng, nhưng vì lý do nào đó, chúng lại có cảm giác khác biệt. Những tin nhắn từng khiến cô mỉm cười giờ lại khiến cô rơi nước mắt. Họ thường xuyên đi lướt qua nhau ở trên trường. Khi Lisa nhìn thấy Chaeyoung, cô biết tình yêu của mình chưa bao giờ vơi bớt. Đó là một kiểu tra tấn mà Lisa không biết khi nào mới kết thúc.
Lisa không muốn than khóc với bạn bè.
Jungkook và Minnie đã lo lắng cho cô đủ rồi.
Lisa không muốn trút giận lên mạng xã hội. Cô phát hiện ra Chaeyoung biết tài khoản Twitter của mình.
Lisa không làm gì cả và chọn cách giữ kín mọi cảm xúc của mình trong lòng.
Lisa không muốn tình cảm của mình lại làm tổn thương bất cứ ai nữa.
Không một ai nữa.
***&***
Lisa không phải là người duy nhất cảm thấy khủng khiếp. bà La, mẹ cô, cũng cảm thấy khủng khiếp về tình hình hiện tại.
"Có biết tại sao chị gọi em đến đây không?" bà La nhìn người vừa hỏi bà với khuôn mặt vô cảm, dù bà hơi ngạc nhiên khi người này đột nhiên muốn gặp mình ở quán cà phê như thế này.
"Sao mà em biết được chứ?" bà La ngồi trên chiếc ghế dài đối diện với người kia và nhìn người đó bằng ánh mắt 'đừng vòng vo nữa và đi thẳng vào vấn đề'.
"Chị biết em với chồng em đang cãi nhau."
"Sao chị biết được?" bà La hơi ngạc nhiên. Mặc dù có quan hệ huyết thống đi chăng nữa, nhưng làm thế nào mà chị gái bà lại biết được chuyện gia đình bà?
"Choi đã gọi cho chị và nhờ chị nói chuyện với em. Có biết cô ta đã thấy tội lỗi thế nào khi kể cho em nghe chuyện của Lisa và chuyện đó gần như phá hủy hạnh phúc của gia đình em không? Chị nghe nói Lia đã rất giận mẹ nó."
bà La nhận ra mình đã phạm sai lầm lớn khi gọi điện cho người bạn thân nhất để hỏi ý kiến về chuyện gia đình bà, nhưng lúc đó bà không biết phải tâm sự với ai cả. bà Choi là người duy nhất bà nghĩ tới vì ít nhất bà ấy cũng biết được rõ ngọn nguồn mọi chuyện ngay từ đầu.
"Thế chị định giúp em thế nào?"
"Này, nghiêm túc đấy. Em định để gia đình mình lục đục chỉ vì con gái em là người đồng tính à?"
Từ 'đồng tính' khiến trái tim người mẹ ớn lạnh. Không! Lisa là một đứa trẻ bình thường. Lisa không phải là người đồng tính.
"Nếu chị gọi em ra đây để nghe chị nói vớ vẩn thì em về đây. Đúng là tốn thời gian mà."
"Sao thế? Em không thể chấp nhận sự thật con gái em là người đồng tính à?"
"Lisa, nó bình thường!"
"Chị chưa bao giờ nói con bé bất thường. Đồng tính là thiên hướng của con bé. Chuyện đó có gì đâu mà không bình thường. Không ai nghĩ Lisa bất thường. Em là người duy nhất nghĩ về con mình như vậy."
"Tình yêu giữa các cô gái là bình thường sao? Con gái với con gái thì làm sao mà yêu nhau được? Đó chỉ là sự nhầm lẫn về cảm xúc mà thôi. Lisa còn trẻ. Nó không hiểu được chuyện đó. Em không muốn con bé hủy hoại cuộc đời mình vì chuyện như vậy".
"Yêu là yêu, em à. Yêu là yêu không phân biệt giới tính, tuổi tác. Là cha là mẹ, chúng ta nên dõi theo con mình từ xa, không nên kiểm soát mọi thứ. Em nên để cho con mình tự quyết định cuộc đời của nó".
"Em không thể đứng nhìn con mình đưa ra quyết định sai lầm mà không làm gì cả."
"Làm sao em biết quyết định của con gái mình là sai lầm?"
"Hai đứa con gái sẽ chăm sóc lẫn nhau như thế nào đây?"
"Em không thể nghĩ thoáng được à? Đây là tình yêu thời trung học. Hơn nữa, giờ là năm nào chứ? Chúng ta đâu phải đang ở thời đại Sukhothai là thủ đô đâu. Cái thời người chồng là trụ cột gia đình, còn phụ nữ phải ở nhà làm nội trợ đã qua lâu lắm rồi. Chị thấy phụ nữ vẫn ổn khi không có đàn ông."
"Đó vẫn là mối quan hệ giữa các cô gái với nhau. Cuối cùng bọn nó chắc chắn sẽ chia tay. Thật lãng phí thời gian và cảm xúc."
"Nếu con bé hẹn hò với một chàng trai, em có chắc điều em lo lắng sẽ không xảy ra không?"
"Có ích gì khi ở trong một mối quan hệ cuối cùng rồi sẽ kết thúc ?!"
"Ừ, em nói đúng. Chúng ta không biết những đứa trẻ ở độ tuổi này sẽ hẹn hò được bao lâu, vì vậy em không cần phải lo lắng. Lisa dù sao cũng sẽ chia tay với cô bé kia. Vậy thì tại sao bây giờ em lại ép uổng con bé vậy?"
"Nếu mối quan hệ này kéo dài thì sao?"
"Vậy thì em nên vui mừng vì con gái em đã tìm được người thực sự yêu thương nó. Theo như chị biết thì, không phải Lisa đã hẹn hò với cô bé đó một thời gian rồi sao? Thời gian đó con bé có thay đổi không? Lisa có còn là con gái em không? Con bé có làm ra điều gì đáng hổ thẹn hay không? Bây giờ em về nhà xem đứa trẻ đáng thương đó có phải là đứa con ngày xưa của em nữa hay không?"
bà La bị chị gái dồn vào chân tường. chị gái bà có thể tranh cãi với mọi điều bà nói, nhưng bà La sẽ không dễ dàng chấp nhận điều đó. Dù thế nào đi chăng nữa, bà sẽ không cho phép con gái mình hẹn hò với một cô gái nào đó.
"Đừng cố gắng thuyết phục em. Em không giống như chị, để mà có thể chấp nhận con gái mình hẹn hò với một cô gái."
"Này! Em không thể nói như vậy. Chị không thuyết phục em hay khuyến khích cháu gái chị hẹn hò với một cô gái. Chị nói điều này bởi vì con em đã hình thành những cảm xúc đó. Em không nên kiểm soát nó. Chị không muốn Sana thích con gái, nhưng chị có thể làm gì khi chuyện đó xảy ra chứ? Ngăn cản hạnh phúc của con bé hay sao? Đó có phải là điều mà bậc làm cha làm mẹ nên làm hay không? Chị biết em từng có trải nghiệm không mấy gì vui vẻ về chuyện này, nhưng đó là em. Còn đây là Lisa. Em không thể áp đặt chuyện của em lên con bé được."
"Hóa ra đây là những gì mọi người nghĩ! Chị nghĩ em làm thế này vì chuyện năm xưa. Phải. Một phần là do chuyện đó. Nhưng chị không nghĩ đến cảm giác của một người mẹ khi thấy con gái mình hẹn hò với một cô gái khác à? Lisa là con gái của em. Em luôn cầu mong những điều tốt đẹp nhất cho con bé và mong nó tìm được một người tốt. Tình yêu đồng tính thì sẽ kéo dài được bao lâu chứ? Về già bọn trẻ sẽ làm gì? Ai sẽ chăm sóc tụi nó?"
"Chị hiểu mà. Chị cũng từng như em. Chị không thể chấp nhận việc con gái duy nhất của mình hẹn hò với một cô gái khác." chị bà tự trấn tĩnh và giải thích nhẹ nhàng cho em mình, "khi biết Sana có quan hệ tình cảm với một cô gái, chị đã bối rối, không biết phải làm sao. Chị biết lúc này em đang bối rối. Chị cũng từng giống em. Chị đã từng tự hỏi mình phải làm gì. Nhưng em biết không? Cuối cùng chị cũng có thể tự trả lời câu hỏi đó. Hãy nghĩ mà xem. Khi em mang thai, em không biết con mình sẽ là trai hay gái. Vậy thì tại sao em phải kiểm soát điều đó khi con mình lớn lên chứ? Là một người mẹ, những gì chúng ta muốn chỉ là con mình có thể tự chăm sóc bản thân nó. Chúng ta đâu có mong mỏi việc bọn nó sẽ chăm sóc cho mình lúc về già. Vậy thì tại sao cứ phải mong mỏi việc con của bọn nó chăm sóc cho bọn nó? Em sợ con gái em sau này sẽ không được hạnh phúc. Thế sao bây giờ em không nhìn ra được Lisa có đang vui vẻ, có đang hạnh phúc không? Không phải chị thấy tội cho cháu gái mình nên mới hẹn em ra đây nói chuyện mà chị cũng muốn nói với em chuyện này. Chuyện gì qua rồi thì hãy cho qua đi, em hãy tin tưởng vào hiện tại trước khi quá khứ hủy hoại gia đình em. Hãy suy nghĩ cẩn thận xem điều quan trọng nhất là gì."
Lời nói của chị bà khiến bà La im lặng. Dù không muốn thừa nhận nhưng chị gái bà nói rất đúng.
*Tiếng chuông điện thoại vang lên*
Chiếc điện thoại trên bàn rung lên trước khi bà La trả lời chị mình. Bà kiểm tra thì phát hiện đó là cuộc gọi từ cô con gái lớn.
"Có chuyện gì vậy, Irene?"
[Mẹ, Lisa...] Giọng nói rời rạc của cô làm bà La lo lắng.
"Chuyện gì đã xảy ra với Lisa hả, Irene? Có chuyện gì vậy?"
[Mẹ... Lisa đang ở bệnh viện. Mẹ đến nhanh lên.]
***&***
Bà La nhanh chóng lái xe đến bệnh và suýt tông vào các xe khác nhiều lần, nhưng đối với một người mẹ không có gì quan trọng hơn con gái mình. Irene kể cho mẹ nghe việc Lisa cứ rên rỉ bảo đau bụng, sau đó vì con bé đau dữ dội nên chồng cô đã chở Lisa đến bệnh viện. May mắn là bà La không mất nhiều thời gian để đến bệnh viện vì chỗ đó chỉ cách quán cà phê một quãng ngắn.
"Irene."
"Mẹ!"
"Chuyện gì đã xảy ra với Lisa vậy, Irene? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Con không biết nữa."
"Anh, con bé bị sao vậy?" bà La quay sang hỏi chồng vì không nhận được câu trả lời từ cô con gái lớn. Lúc này, Lisa quan trọng hơn sĩ diện của cô.
"Anh không biết. Bác sĩ đang khám cho con bé. Người nhà không được phép vào trong."
Ngay lúc đó, cửa phòng cấp cứu mở ra. Một nhân viên bệnh viện đẩy chiếc giường có Lisa đang cuộn tròn trên đó. Một người đàn ông mặc áo choàng trắng bước tới.
"Đưa bệnh nhân vào phòng mổ và dặn bác sĩ Kang phải hết sức cẩn thận với trường hợp này", vị bác sĩ nói với y tá.
"Vâng, thưa bác sĩ," y tá nhận thông tin và bảo nhân viên chuyển Lisa đến phòng mổ.
Vị bác sĩ quay sang gia đình Lisa. Tất cả họ đều có cùng một câu hỏi trong đầu.
"Xin hãy đi theo tôi. Chỉ bố mẹ bệnh nhân thôi," bác sĩ nói và dẫn họ đến đâu đó. ông bà La nhanh chóng đi theo vị bác sĩ kia cho đến khi anh ta dừng lại trước một căn phòng, có lẽ là đó văn phòng của anh ta.
"Hai người ngồi đi." Chủ nhân căn phòng mời khách xuống chiếc ghế đối diện. Sau khi họ ổn định chỗ ngồi, bác sĩ mới mở lời bắt đầu nói chuyện với bà La.
"Cô có bất ngờ không, khi tôi phụ trách ca cấp cứu này? Thật ra đây không phải là ca của tôi. Vì ông La gọi điện cho tôi nên tôi mới khám cho con bé."
"Lisa bị làm sao vậy, bác sĩ Lee?" bà La thừa nhận cô đã bị sốc khi gặp vị bác sĩ này, nhưng điều cô muốn biết không phải là tại sao anh ta lại là người khám cho Lisa. Cô muốn tìm hiểu về bệnh tình của con gái mình hơn.
"Tôi cần cả hai người chuẩn bị tinh thần và lắng nghe tôi nói cho rõ đây."
".."
"Nếu tôi nói Lisa không còn nhiều thời gian nữa thì hai người sẽ làm gì?"
Như tia sét đánh trúng trái tim người làm cha mẹ...
"Ý cậu là sao hả, Lee? Con tôi bị làm sao?!"
"Con bé bị làm sao hả, bác sĩ Lee? Anh phải giúp con bé."
Bác sĩ Lee mỉm cười nhẹ nhàng trước phản ứng của cặp đôi. Không khác với những gì anh mong đợi.
"Tôi ước mình có thể giống các bác sĩ trong phim truyền hình nhưng tôi diễn không giỏi. Lisa bị viêm ruột thừa cần phải phẫu thuật gấp. Tôi đã phân công một bác sĩ giỏi hơn để phẫu thuật cho con bé. Ca phẫu thuật sẽ không kéo dài lâu đâu. Khoảng một giờ thôi."
"Thế mắc mớ gì lại nói chết chóc ở đây?!" ông La gầm gừ trong họng. Sinh mệnh của con gái anh không phải là thứ để đem ra đùa như vậy.
"Nếu con bé đến đây muộn hơn thì đây không phải là chuyện đáng để cười nữa đâu, ông La."
Bác sĩ Lee nhìn qua nhìn lại ông La và bà La với ánh mắt khó hiểu.
"Tôi nói để nhắc nhở hai người biết điều gì quan trọng."
".."
"Khi cậu hỏi ý kiến tôi về chuyện gia đình cậu qua điện thoại, tôi đã định gặp 2 người. Nhưng tôi không ngờ là lại gặp nhau trong tình huống này."
"Anh đang cố nói điều gì vậy?" bà La hỏi. bà cảm thấy tổn thương khi chồng mình kể cho người khác nghe về vấn đề của họ, nhưng bà muốn biết thêm về những gì bác sĩ Lee đang ám chỉ.
"Hãy nghĩ đến khoảnh khắc mà hai người nghĩ mình sẽ mất con đi. Lúc đó, việc con gái cô hẹn hò với một cô gái có quan trọng nữa hay không? Hai người vẫn sẽ cãi vã trước mặt con bé chứ? Điều gì quan trọng hơn? Đừng bỏ qua điều đó."
Họ bị tấn công bởi sự thật. Điều bác sĩ Lee nói như thức tỉnh họ, đến mức cặp đôi quay sang nhìn nhau.
"Chitthip này. Tôi có thể gọi cô là Chitthip được không? Xin cho phép tôi gọi cô như vậy ngay cả khi chúng ta không thân nhau. Tôi biết điều đó đang khiến cô khó chịu, nhưng tôi nghĩ hôm nay đã đến lúc cô phải biết toàn bộ sự thật. Phải, chồng bà và tôi từng quen nhau và gia đình buộc chúng tôi phải chia tay".
Bà La ngồi im lặng ngạc nhiên, không ngờ bác sĩ Lee sẽ nhắc đến chuyện này. ông La cũng bối rối nhìn bác sĩ Lee, nhưng khi nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt anh, ông La quyết định để bác sĩ Lee tiếp tục cuộc trò chuyện này.
"Tôi được gửi đi du học đại học ở nước ngoài, khi về nước thì biết cậu ấy sắp kết hôn. Thực ra trước khi về đây, tôi đã biết gia đình hai bên đã sắp xếp cuộc hẹn cho hai người. Trong suốt thời gian hai người hẹn hò và kết hôn với nhau, tôi đã hy vọng mối tình này sẽ không thành. Cô biết không, khi tôi đến gặp cậu ấy trong ngày cưới, tôi thấy hình ảnh phản chiếu trong mắt cậu ấy không còn là tôi nữa mà là cô dâu của cậu ấy, lẽ ra ngay từ đầu tôi phải biết không ai có thể bắt cậu ấy làm việc gì dễ dàng như vậy cả. Nếu không thì gia đình tôi đã không đi xa đến mức gửi tôi ra nước ngoài để chia cắt chúng tôi. Tôi biết cô luôn thấy hoài nghi chuyện này, nhưng hãy yên tâm. cậu ấy cưới cô vì tình yêu. Tôi chỉ là quá khứ của cậu ấy. Cô có thể coi những người đồng tính là tomboy, người chuyển giới, gay, lesbian, nhưng không phải lúc nào cũng như vậy. cậu ấy là trai thẳng đúng nghĩa trăm phần trăm. Cậu ấy chỉ đơn giản là đã từng yêu tôi, một người đàn ông, trong một giai đoạn của cuộc đời cậu ấy. Lisa cũng vậy. Con bé có thể thích một người là con gái, nhưng điều đó không có nghĩa là con bé là người lesbian hay gì đó. Cho dù có như vậy thì con bé vẫn là con gái của cô có phải không? Tôi không nói chuyện này với tư cách một người muốn thấy con gái của người mình từng thương phiền muộn. Hãy nghĩ đến khoảnh khắc cô tin mình sẽ mất con ấy. Có điều gì quan trọng hơn niềm hạnh phúc của Lisa lúc đó không? Tôi là bác sĩ. Tôi đã thường xuyên chứng kiến những chuyện như thế này. Cuộc sống không thể đoán trước được. Đừng đợi đến lúc đó."
"..."
Nghe những lời đó, ông La và bà La rơi vào im lặng. ông La biết vợ mình đã bị điều này làm phiền khi cô phát hiện ra quá khứ của anh với bác sĩ Lee vì một người bạn say rượu của anh đã trêu chọc họ trong ngày cưới. ông La không muốn đào nó lên vì đây không phải là một chủ đề vui vẻ gì. ông chia tay bác sĩ Lee hai năm trước khi gia đình ông sắp xếp cuộc gặp mặt với Chitthip. Lúc đầu ông phản đối nhưng có điều gì đó ở người phụ nữ này đã thay đổi cảm xúc của ông. Mối quan hệ của ông với bác sĩ Lee đã kết thúc từ lâu và họ đã là bạn tốt của nhau kể từ khi cậu ấy trở về. bà La luôn khó chịu với chuyện đó đến mức ông La cho rằng điều đó là vô lý nên ông cũng cố gắng ít liên lạc với bác sĩ Lee hơn để tránh rắc rối.
Sau khi nghe lời giải thích dài dòng của người yêu cũ của chồng, trong lòng bà La có điều gì đó như được khai thông. Hai mươi năm chung sống với nhau, tại sao cô không biết chồng bà yêu mình chứ? ông đã cho bà thấy rõ điều đó. ông La là một người chồng, một người cha tuyệt vời, một người trụ cột vững chắc của gia đình. Tuy nhiên, bà chưa bao giờ chắc chắn một trăm phần trăm liệu ông có giấu ai đó ở nơi sâu thẳm nhất trong trái tim mình hay không. Đó là một trong những lý do khiến bà La cố tạo dựng niềm tin việc các mối quan hệ đồng giới không bao giờ tồn tại lâu dài. Trong thâm tâm, bà sợ hãi phải chấp nhận rằng mình không phải là người duy nhất trong lòng chồng.
"Tôi đã nói tất cả những gì tôi muốn nói. Tôi xin phép đã nhé."
Bác sĩ Lee rời khỏi văn phòng, để lại cặp vợ chồng trên chiếc ghế dài. Ngay sau khi bác sĩ Lee rời đi, bà đã bật khóc. Mọi cảm xúc đang dâng trào trong cô đều quá sức chịu đựng.
Ông La nhìn vợ nức nở, hình ảnh người con gái ông yêu chồng lên hình ảnh bà đang rơi lệ khơi gợi những cảm xúc trong ông. Ông từ từ quàng tay quanh vợ và vuốt ve đầu bà như ông vẫn từng làm trước giờ.
"Không sao đâu, Chitthip. Có anh ở đây rồi."
***&***
Lisa đã nghỉ học hai ngày. Chaeyoung không muốn để ý đến điều đó nhưng cô không thể làm được. Mặc dù họ đã chia tay và cô là người bị bỏ rơi nhưng Chaeyoung không hiểu tại sao cô lại đăng bài về Lisa.
Nhớ cậu ấy sau khi chia tay cũng không có gì sai phải không?
"Được rồi. Nếu không ai có gì để chia sẻ nữa thì cuộc họp kết thúc. Cảm ơn sự hợp tác của mọi người. Các thành viên Hội học sinh, sẽ có một cuộc họp khác sau mười phút nữa," Peem, Chủ tịch Hội học sinh vừa thông báo sẽ có một cuộc họp khác với Hội học sinh để thảo luận thêm các chi tiết sau khi họ thảo luận với ủy ban hội thao. Nhưng...
"Peem, hôm nay mình phải đi trước. Mình phải đi thăm bạn ở bệnh viện," Jungkook nói.
"Thăm ai thế?"
"Lisa, bạn ngồi kiệu ấy."
"À. Vậy cậu đi đi, không sao đâu, cũng không có gì nhiều. Có gì mình sẽ đưa thông tin lên nhóm chat sau."
"Được, cảm ơn nhé."
Phải. Đúng là không còn gì nhiều để thảo luận trong cuộc họp. Họ sẽ chỉ hỏi ý kiến của nhau về một số chuyện thôi. Jungkook không ở đây cũng không sao, nhưng người trông không ổn lại là cô gái đã chết lặng từ lúc nghe tin Lisa nhập viện.
"Chaeyoung."
"..." Chaeyoung quay về phía giọng nói của Jungkook, không trả lời.
"Cậu có muốn đến thăm Lisa với mình không?"
"Cậu ấy bị làm sao vậy?" Chaeyoung tỏ ra quan tâm đến con người độc ác đó trước khi cô kịp ngăn bản thân mình làm điều đó.
"Cậu ấy bị viêm ruột thừa phải phẫu thuật. Thấy bảo sẽ nằm viện một tuần. Minnie và mình sẽ đến thăm cậu ấy. Cậu có muốn đi cùng không?"
"...Không. Chắc cậu ấy không muốn gặp mình đâu."
Jungkook thở dài trước câu trả lời của Chaeyoung. Thật khó khi là người đứng giữa.
Jungkook không muốn mối quan hệ bạn bè của họ kết thúc theo cách này. Ít nhất Chaeyoung cũng phải biết được nỗi đau của Lisa đang mang.
Mình xin lỗi, Lisa. Chắc mình phải thất hứa với cậu rồi.
Jungkook kéo Chaeyoung ra khỏi phòng họp, dẫn cô đến ban công trống bên trái.
"Chaeyoung, cậu có biết tại sao Lisa nói lời chia tay không?" Jungkook đặt câu hỏi với Chaeyoung khi chắc chắn không có ai khác ở đó.
"..." Chaeyoung không hiểu tại sao Jungkook lại lôi chuyện này ra.
"Cậu ấy nói là sợ xã hội sẽ không chấp nhận cậu phải không?" Jungkook đoán. Xét theo biểu cảm của Chaeyoung, thì Jungkook tin chắc là cậu đã đúng.
"Dám cá là Lisa không nói với cậu chuyện mẹ cậu ấy phát hiện ra cậu ấy đang hẹn hò với một cô gái."
"Hả?!" Lần này Chaeyoung phản ứng.
"Lisa cũng chưa bao giờ nói cho cậu biết mẹ cậu ấy cực kỳ kỳ thị người đồng tính, phải không? Ngay cả mình cũng cần phải "gồng" cứng ngắc khi gặp mẹ cậu ấy đó."
"Sao cậu ấy không nói gì với mình cả? Tại sao cậu ấy lại bỏ mình mà không có lấy một lời giải thích? Cậu ấy làm như thể tình cảm của mình chẳng là gì cả."
"Có lẽ vì cậu ấy không muốn cậu thấy tội lỗi."
"Tại sao?"
"Bố mẹ cậu ấy đã cãi nhau dữ dội vì mối quan hệ của hai người. Họ suýt nữa đã ly hôn. Thế cho nên cậu ấy mới chia tay cậu. Không phải là cậu không quan trọng với cậu ấy. Nhưng nếu Lisa phải lựa chọn giữa tình yêu và gia đình, cậu ấy sẽ chọn gia đình."
***&***
Cuối cùng Chaeyoung vẫn từ chối đến thăm Lisa cùng Jungkook. Cô không biết mình sẽ đến đó với cương vị gì hoặc nên hành động như thế nào trước mặt Lisa. Quan trọng hơn, sẽ có rắc rối lớn nếu mẹ Lisa phát hiện ra cô.
Nhưng mà, Chaeyoung vẫn là Chaeyoung. Cuối cùng cô vẫn chịu thua nỗi lo trong lòng mình. Ba ngày sau, Chaeyoung mang đề cương ôn thi của bạn mình và tài liệu của các môn học khác đến bệnh viện và đứng trước phòng hồi sức mà y tá đã chỉ cho cô. Kỳ thi cuối kỳ sẽ bắt đầu vào tuần tới. Cô không biết Lisa có khỏi bệnh kịp lúc hay không, nhưng ít nhất cậu ấy cũng nên học hành cho mùa thi cử chứ. Thế cho nên Chaeyoung mới mang theo mọi thứ theo. Vậy mà, cô lại không có đủ can đảm để vào phòng hồi sức. Cô đã đứng đó được ba phút rồi.
"Cháu đến đây để thăm Lisa à?" Giọng ai đó làm Chaeyoung giật mình. May là cô ấy không làm rơi đồ xuống sàn, nếu không sẽ phải vất vả lắm mới nhặt được hết mọi thứ. Chaeyoung quay về phía phát ra giọng nói kia và thấy một người phụ nữ trung niên đang đứng đằng sau mình. "Sao cháu không vào trong đi?" Mẹ của Lisa chăng? Chắc chắn là vậy rồi. Họ rất giống nhau.
"Cháu... cháu mang mấy tài liệu này để cậu ấy học thi."
"Ồ, vào đi cháu. Lisa chắc là đã dậy rồi. Con bé đã ngủ từ lúc trưa rồi."
"Cháu không nên làm phiền cậu ấy. Cứ để cậu ấy nghỉ ngơi đi ạ. Cháu cũng có việc phải về rồi. Cô chuyển cho Lisa giúp cháu được không ạ?" Chaeyoung đưa mớ tài liệu ra. Người phụ nữ nhận lấy và cứ giục Chaeyoung vào chơi, nhưng cô từ chối và viện cớ để ra về.
Bà mở cửa phòng hồi sức thì thấy bệnh nhân trong phòng đang ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Con thức dậy khi nào thế?" Câu hỏi khiến Lisa biết cô không còn một mình trong phòng nữa.
"Được một lúc rồi ạ."
"Con đói không? Mẹ mua cháo cho con này." Lisa hiện chỉ được ăn đồ ăn nhẹ. Nhưng vì cơm ở bệnh viện không ngon nên bà mua thứ khác cho con gái. Cô không hề biết được sự thật không phải là vì đồ ăn ở bệnh viện không ngon mà đơn giản là Lisa đã mất đi cảm giác ngon miệng.
"Con không đói."
"Con vẫn cần phải ăn mà. Trưa nay con có ăn được mấy đâu. À, bạn con nhờ mẹ đưa đồ cho con này." bà đưa một chồng tài liệu ôn thi cho Lisa. Cô bé đó nhìn quen lắm, dù bà chưa bao giờ gặp những người bạn khác của con gái mình ngoài Minnie và Jungkook.
Lisa lấy xấp tài liệu từ tay mẹ mình, rồi tự hỏi người đó là ai và đã gặp mẹ mình như thế nào.
"Ai nhờ mẹ mang vào vậy? Jungkook ạ?"
"Không phải, mẹ không biết cô bé đó là ai. Con bé đứng ở trước cửa phòng. Mẹ rủ vào phòng chơi nhưng con bé cứ bảo có việc nhờ mẹ chuyển cho con."
Lisa cố nghĩ xem ai sẽ tốt bụng mà mang tài liệu ôn thi cho mình ngoài Jungkook và Minnie.
Chaeyoung.
Lisa rũ bỏ ý nghĩ lố bịch đó ra khỏi đầu. Không thể nào Chaeyoung lại đến đây vì cô được. Cậu ấy thậm chí còn không thèm nhìn cô khi họ tình cờ gặp nhau ở trường.
Nghĩ đến Chaeyoung, Lisa lại thấy buồn lòng. Bác sĩ cho biết vết thương phẫu thuật của cô sẽ mất từ ba đến sáu tháng để lành lại, nhưng Lisa không biết vết thương trong tim cô sẽ lành trong bao lâu.
"Lisa."
"Dạ... Dạ mẹ?" Giọng nói của mẹ đưa cô trở về thực tại.
"Sao con lại thích cô bé đó?"
"Sao ạ?"
"Cô bé tên Chaeyoung."
"Con..."
"Cứ nói cho mẹ nghe đi, mẹ muốn biết." Khi nghe thấy giọng nói và vẻ mặt của mẹ bình tĩnh hơn bình thường, Lisa mới có đủ can đảm để trả lời.
"Ban đầu con không có tình cảm yêu đương gì với cậu ấy cả. Con chỉ ngưỡng mộ cậu ấy vì cậu ấy xinh đẹp và nổi tiếng. Nhưng khi quen rồi, con mới biết cậu ấy còn hơn cả vẻ bề ngoài. Cậu ấy sôi nổi và giỏi giang. Cậu ấy cũng chăm sóc người khác rất tốt. Con không biết tại sao con lại thích cậu ấy. Rồi một ngày nọ, con nhận ra mình phải lòng cậu ấy. Con biết mình không nên cảm thấy như vậy vì cả hai bọn con đều là con gái. Con đã cố gắng vượt qua những cảm xúc đó nhưng không thành. Cuối cùng, bọn con đồng ý hẹn hò với nhau. Một người tài giỏi như cậu ấy và một người vụng về, kém cỏi như con không phải là một cặp đôi lý tưởng gì, nhưng con yêu cậu ấy. Con thực sự yêu cậu ấy, mẹ à..."
Lisa lại cảm thấy tức ngực khi nhắc đến Chaeyoung.
"Nếu yêu ai đó, con phải chăm sóc họ thật tốt, được không? Nếu muốn ở trong một mối quan hệ, bọn con phải quan tâm đến nhau và không bao giờ khuyến khích những hành vi sai trái."
"Sao ạ...?" Lisa không thể hiểu được ý của mẹ mình.
"Hãy ở bên người mà con muốn ở bên cạnh. Mẹ sẽ không ngăn cản con nữa. Từ giờ trở đi, mẹ sẽ không ngăn cản con yêu bất kỳ ai miễn là người đó là người tốt."
"Mẹ...."
***&***
![](https://img.wattpad.com/cover/369935999-288-k957992.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Lichaeng] - 23.5 độ nghiêng trái đất (cover)
Humorthanh xuân vườn trường, gà bông, hài hước, tình cảm