[Lưu ý: Cốt truyện này không liên quan đến truyện chính. Chỉ đơn giản là một ngoại truyện nhỏ do toi viết chơi.]"Nỗi buồn cứ như một hạt giống vậy, ta vô tình gieo nó xuống nền đất. Rồi nó lớn dần lên từng chút, từng chút một trong tâm can của mỗi người. Đến cái mức mà chính người đó cũng chả nhận ra được điều đó. Để rồi một ngày, khi ta quay đầu lại ta đã phát hiện ra rằng hạt giống đó đã trở thành một cây đại thụ lúc nào không hay..."
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Tôi gặp em tại khu vườn hoa hướng dương của mình. Một khu vườn với những bông hoa xinh đẹp toạ lạc trên một ngọn đồi. Tôi là chủ vườn hoa này, còn em chỉ đơn giản là một vị khách ghé thăm khu vườn tuyệt đẹp của tôi. Ngay từ khi gặp em, tôi cảm thấy rằng mình cùng những bông hoa hướng dương kia cũng không khác nhau là mấy. Em như mặt trời, còn tôi là một bông hoa nhỏ mãi mãi hướng về phía em. Tôi không biết tại sao mình lại có cảm giác ấy nữa, chỉ đơn giản là tôi thấy em xinh đẹp, em dịu dàng nâng niu những bông hoa mà tôi cất công trồng chứ không như những người khác. Em cười rất đẹp và còn ti tỉ thứ khác để nói lên được điều tuyệt vời của em.
Có vẻ em khá thích vườn hoa của tôi. Tại mùa hạ năm ấy, không ngày nào là em không ghé tới. Đến nỗi chú mèo Sugus của tôi khi nhìn thấy em còn phải bỏ cả thời gian sưởi nắng tại cửa sổ của mình để đến chơi cùng em nữa mà. Có lẽ chúng ta đã thân thiết nhiều hơn trước em nhỉ?
Một ngày nọ, khi chúng tôi đang ở trong vườn hoa, em hỏi tôi rằng tại sao tôi lại không đi thực hiện ước mơ của mình mà lại ở lại vườn hoa này để chăm sóc chúng. Thú thật rằng tôi có một ước mơ nho nhỏ là đến Nhật và trở thành một chủ tiệm bánh tại đó. Nhưng em ơi, ở đây còn nhiều điều mà. Còn vườn hoa, còn Sugus và đặc biệt là còn em. Làm sao mà tôi có thể bỏ hết mọi thứ mà đến đó được chứ?
Mùa hạ vừa qua thì khí trời âm ẩm của mùa thu cũng tới. Em vẫn vui vẻ đến vườn hoa của tôi. Sugus vẫn vậy vẫn đến đón em trước căn nhà nhỏ của tôi. Nhìn họ trông còn giống chủ tớ còn hơn cả tôi và chiếc mèo đó. Thật khó hiểu, Sugus rất trầm lắng vậy mà lại đến làm thân với em trước mới tài. Có lẽ em có một phép thuật gì đấy mới thu hút được cả hai bọn tôi luôn ấy.
Một ngày kia nữa, khi tôi và em đang cùng nhau ăn tối. Mối quan hệ của chúng tôi phát triển đến đây rồi đấy. Thấy tôi tài tình chưa? Tôi đã có thể làm thân được với em tới mức mà bây giờ chúng tôi có thể ở lại nhà nhau ăn tối đấy. Đa số vẫn là tại nhà tôi thôi. Vì tôi không muốn để Sugus ở nhà đâu và em cũng đồng ý với điều đó. Em hỏi tôi rằng:
"P'Ink này, nếu một ngày nào đó em không thể đến xem vườn hoa của chị nữa thì chị sẽ nghĩ như thế nào nhỉ?"
"Em nói gì vậy? Không lẽ em định đi đâu sao?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[InkPa] Another world
FanfictionAnother world, nơi InkPa là nhân vật chính. Có nhiều sự kiện được cải biên cũng như là được viết lại khác với cốt truyện chính.