Cô nhìn anh mấy giây, rồi mỉm cười: "Em đâu có nhỏ nhen như vậy, sao lại giận vì chuyện này chứ?"
Anh làm những việc này hoàn toàn là đang giúp cô giải tỏa tâm trạng, đương nhiên là cô hiểu điều đó.
Tầm mắt anh rơi trên đôi môi lúc khép lúc mở của cô, ánh mắt dần tối: "Ừ, vậy em định cảm ơn anh thế nào đây?"
Nụ cười của cô hơi cứng lại.
Cô im lặng hơi ngửa ra sau, nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi nhìn anh bằng khóe mắt: "Mời anh ăn khuya."
"Tối nay em chưa ăn à?" Anh ôm lấy eo cô, kéo gần khoảng cách.
Cô căng người, không dám cựa quậy. Cảm giác trên đùi rất mãnh liệt, mắt cô lóe lên, gật đầu: "Em có ăn một ít ở nhà ăn ký túc xá, nhưng bây giờ đói lại."
Thấy cô cố ý né tránh trọng tâm câu chuyện, đôi mắt đen của Thương Úc xẹt qua ý cười bất đắc dĩ.
Là anh dọa cô, nên cô mới sợ chuyện đó sao?
Anh nhìn cô, chốc lát sau mới vỗ eo cô, rồi đặt cô sang chỗ ngồi bên cạnh, "Em muốn ăn gì?"
Sau khi ngồi vững, Lê Tiếu mượn ánh đèn đường ngoài cửa sổ nhìn trộm eo trước của anh, đang định lên tiếng thì thấy anh bỏ chân xuống, nhíu mày nhìn cô.
Thấy thế, cô bất giác nắm lấy búi tóc trên đỉnh đầu: "Nghe anh hết, em sao cũng được."
Thương Úc cúi mắt, khẽ nhếch môi đầy ẩn ý: "Ừ, cũng được."
Câu này không có gì sai, nhưng cô cứ cảm thấy sai sai.
...Chín giờ rưỡi đêm hôm đó, đội xe đã tới biệt thự Nam Dương.
Lê Tiếu nhìn Thương Úc, đây là chỗ ăn khuya sao?
Vào trong, hai người đi qua phòng khách, cô tinh mắt nhìn thấy hộp gấm màu xanh sẫm trên bàn trà.
Đó là tài liệu phiên dịch mà Thương Tung Hải đưa cho cô.
Lê Tiếu sực nhớ ra, hôm đó từ Parma về, cô chỉ lấy vali hành lý của mình, còn hộp gấm thì để lại nhà anh.
"Ăn khuya xong rồi xem, không phải em đói bụng sao?" Nhận ra ý định của cô, Thương Úc liền nắm tay cô đi về phía phòng ăn dưới tầng hầm.
Lê Tiếu ngoái đầu nhìn bàn trà, hỏi anh: "Anh đã xem qua nội dung phiên dịch chưa?"
"Chưa." Anh ngoái nhìn rồi trả lời cô.
Không lâu sau, hai người tới phòng ăn, trên bàn đã bày sẵn đồ ăn.
Một món cháo yến mạch táo đỏ, vài món ăn kèm ngon miệng, không có món dầu mỡ nào, vừa thanh đạm lại tốt cho sức khỏe.
Cô ngồi đối diện anh, thấy anh không có ý động đũa thì nhướng mày: "Anh không ăn sao?"
Anh nhếch môi, dựa vào thành ghế với tư thế thoải mái, "Ngồi cùng em thôi."
Cô không nói gì, cầm thìa húp miếng cháo, cảm giác khác thường trong lòng càng tăng thêm.
Cơm nước xong xuôi, hai người trở lại phòng khách, trên bàn đã để sẵn trà xanh nóng hổi.
Lê Tiếu cầm chiếc hộp gấm trên bàn lên, vuốt ve hoa văn trên mặt hộp, ngẫm nghĩ: "Bác trai có nói anh chừng nào đưa phần còn lại cho em không?"
Thương Úc chống khuỷu tay trên thành ghế, kẹp điếu thuốc trên tay, nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, trầm giọng: "Đều sẽ đưa cho em, nếu em sốt ruột..."
Anh còn chưa nói dứt lời, cô đã lắc đầu ngắt lời anh: "Em không vội, xem cái này trước cũng được."
Cô vừa nói vừa mở hộp gấm, mùi mực thoang thoảng lập tức phả ra.
Trong hộp xếp một chồng giấy Tuyên Thành ngay ngắn, phía trên cùng còn chặn một miếng ngọc bội bóng loáng.
Cô vuốt ve khối ngọc, ngạc nhiên nhìn anh, "Sao lại có miếng ngọc bội này?"
BẠN ĐANG ĐỌC
SIÊU CẤP CƯNG CHIỀU 2 - Mạn Tây
RomanceTác giả: Mạn Tây (C201-400) Lê Tiếu - cô chủ nhỏ được cưng chiều của nhà họ Lê bị từ hôn. Người nhà họ Lê vùng lên khởi nghĩa, chinh phạt khắp nơi, thề phải cho đối phương muối mặt. ... Sau đó Lê Tiếu vô tình gặp được anh Cả của người từ hôn. Có ngư...