Chương 46

263 27 2
                                    

Chờ hai ngày Phương Huyên Dao cũng không có động tĩnh gì, ngày nào Lạp Lệ Sa cũng đều oanh tạc trên WeChat, người kia như bốc hơi khỏi nhân gian, không có hồi âm.

Sau khi gọi điện nhiều lần, cư nhiên phát hiện ra mình bị kéo vào danh sách đen?

Lạp Lệ Sa mang đầu đầy dấu chấm hỏi gọi cho Lạp Thanh Chu.

"Là, là Tiểu Sa phải không?" Thanh âm trầm ổn của nam nhân chứa đầy kinh hỉ, giống như có mấy đĩa bánh từ trên trời rơi xuống khiến đầu óc hắn choáng váng.

Lạp Lệ Sa sờ sờ mũi, trong lòng đột nhiên hiện lên một chút chua xót: "...Vâng."

"Có việc muốn nhờ anh... hỗ trợ sao?"

Lạp Lệ Sa nhìn ra ngoài cửa sổ, rũ mi, nhẹ nhàng nói: "Có việc."

Im lặng một hồi, cổ họng nàng như bị cái gì chặn lại, môi răng ép ra một âm tiết: "Ca."

Lạp Thanh Chu ở đầu dây bên kia đột nhiên trợn to hai mắt, trong đầu một mảnh hỗn loạn, tim đập cực kỳ nhanh, thời gian giống như bất động.

Lạp Lệ Sa vẫn có thể nghe thấy tiếng hô hấp gấp gáp của người bên kia, không biết qua bao lâu mới trở lại bình tĩnh.

Lạp Thanh Chu khắc chế kinh hỉ to lớn trong lòng, yết hầu khẽ động: "Nói đi, Tiểu Sa."

"Gần đây Phương Huyên Dao... đang làm gì?"

"Huyên Dao? Gần đây em ấy xin nghỉ phép, nói là có việc, có chuyện gì sao?"

"Chị ấy không trả lời điện thoại của em."

"Có lẽ là em ấy về Mỹ." Lạp Thanh Chu trấn an nói: "Không sao đâu, Tiểu Sa, đừng lo lắng."

Lạp Lệ Sa biết Lạp Thanh Chu đã hiểu lầm, mím mím môi, cong mày hỏi hắn: "Nếu em nói Phương Huyên Dao muốn hại em, anh có tin không?"

"Huyên Dao muốn hại em?" Lạp Thanh Chu không thể tin được.

Lạp Lệ Sa không trả lời, trái lại hỏi, "Ca, cái chết của cha mẹ Phương Huyên Dao cùng Phương thị phá sản có liên quan đến nhà chúng ta không?"

Kỳ thực trước kia nàng không tin, nếu cha nàng thực sự vô tình vô nghĩa như vậy, phỏng chừng đứa con gái không nghe lời như nàng đã sớm bị ném ra nước ngoài, như vậy nàng sẽ ở yên.

Nhưng sau này thì ... không thể xác định được. Thương trường như chiến trường, cả ngày nàng ở nhà nghe ông nội nói đại bá ở Phương gia kém cỏi, còn Phương thị thì sắp phá sản. Lạp thị đi lên ăn miếng trả miếng là điều dễ hiểu.

Một từ "Ca" cùng "nhà chúng ta" làm Lạp Thanh Chu lâng lâng, cảm thấy thế giới này không quá chân thực.

"Ca?"

"A!" Lạp Thanh Chu hoàn hồn, nhớ lại câu hỏi của nàng, cau mày: "Sao em lại hỏi vậy?"

"Ai nha, anh liền nói cho em biết đi, có liên quan hay không, đừng có nói sai sự thật, nếu không thì..." Lạp Lệ Sa mạnh miệng, nghiêm nghị nói, "Em sẽ không gọi anh là ca ca nữa." Cổ nàng lặng lẽ đỏ lên.

Lạp Thanh Chu bị dáng dấp của nàng làm cho mềm mại, đột nhiên như trở lại mười ba mười bốn tuổi. Lúc đó Lạp Lệ Sa cũng như vậy, kiêu ngạo mà đáng yêu.

[BHTT] Phi Ngựa Trên Đầu Tiền Nhiệm [Cover][Lichaeng]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ