Sau nhiều ngày ăn nhờ ở đậu ở nhà Jang Wonyoung. Minjeong cảm thấy cuộc sống không đến nổi quá tệ, chỉ trừ việc nàng phải chạy dealine bù lúc ở trê công ty ra thì mọi thứ đều ổn. Cơ mà Minjeong vẫn không biết khi nào mình mới trở về bình thường, có khi nào nàng như vậy tới hết đời luôn không.
Huhuhu Minjeong không muốn đâu, nàng còn muốn kiếm cho mình một chị vợ xinh đẹp đảm đang và có một cuộc sống hạnh phúc. Nhìn lại bây giờ nàng thấy việc đó hơi bất khả thi.
Hôm nay cũng là một ngày bình thường như bao ngày, Minjeong vẫn tan làm rồi đi đến nhà của Wonyoung. Nàng đã kiếm được một cách để đi vào nhà cô rồi. Để vào nàng đã đặt một cái ghế sau bụi cây, rồi tới lúc biến thành cún sẽ đẩy nó ra rồi nhảu lên nó leo qua cửa sổ. Mới đầu cách này còn hơi chật vật nhưng làm nhiều thành quen, Minjeong nghĩ bây giờ mình sắp thành vận động viên leo núi được rồi.
Ngồi trước của đợi cho người kia về nhà, Minjeong gần như sắp ngủ gục luôn rồi, tên này lúc nào cũng về trễ thế không biết làm việc bộ không biết mệt hay gì á. Đang suy nghĩ thì cánh cửa vang lên một tiếng cạch, một bóng dáng cao khều bước vào ngã nhào trên người Minjeong, làm cho nàng ngạt thở muốn chết.
Cơ mà trên người của Wonyoung hôm nay Minjeong lại ngửi thấy mùi rượu. Chắc là tên sếp này vừa mới đi gặp đối tác xong, loay hoay muốn đẩy người kia ra thì Minjeong lại nghe thấy tiếng thút thít, chưa kịp định hình thì cảm nhận được có mấy giọt nước mắt rơi xuống trên người mình.
Theo bản năng ngước lên thì thấy người kia đang khóc, Minjeong cũng không có cử động phản kháng gì nữa mà để cho Wonyoung ôm mình, nàng cũng không ngờ Jang Wonyoung bình thường trên công ty nghiêm túc với mạnh mẽ thế mà cũng có lúc khóc như vậy.
Khóc một lúc thì Wonyoung cũng không còn khóc nữa, cô bế bé cún kia lên âm thầm cảm động, cún con tuy bình thường hay phũ với khinh bỉ cô, cơ mà lúc cô buồn lại đến an ủi còn cho cô ôm nữa. Wonyoung nghĩ là lát nữa nên thưởng cho cún con thêm mấy bịch súp thưởng nữa mới được.
"Em thật sự rất giống với Minjeong đó Winter, em ấy lúc nào cũng tỏ ra xa cách cơ mà thật chất rất ấm áp, chị thích thầm em ấy từ mười năm trước rồi cơ" Wonyoung nói rồi dụi dụi mặt vô người cún con, phải nói bụng của Winter nhà cô cực kì mịn luôn.
Minjeong lúc này đang đơ ra, không có thời gian để ý tới người kia đang chiếm tiện nghi của mình. Khoan đã nàng mới vào công ty từ ba năm trước, tuy gặp Wonyoung trước đo nhưng mà cũng chỉ là thời đại học nàng vô tình thấy cô nhận học bổng mà thôi, thế thì cô thích nàng từ mười năm trước bằng cách nào. Mà quan trọng hơn là Jang Wonyoung thích nàng á!!!
Cho tới lúc Wonyoung để nàng xuống sofa lại còn mình đi tắm, thì Minjeong vẫn chưa hoàn hồn trở về. Chẳng trách Minjeong sốc như vậy, tại vì Jang Wonyoung trong mắt mọi người bình thường luôn là người lạnh lùng và cao lãnh khuến cho người dối diện có cảm giác bị áp bức, có người còn đồn có thể Wonyoung bị lãnh cảm đối với loài người cũng nên.
Tới lúc bình tĩnh lại thì con ngươi cao như cây sào kia đã ở trước mắt Minjeong. Tuy bây giờ nàng đã bình tĩnh hơn rất nhều, cơ mà nhìn người trước mặt vừa mới thổ lộ với mình nửa tiếng trước vẫn cảm thấy xấu hổ. Bình thường Minjeong rất miễn cưỡng ăn thức ăn cho cún, vì nàng thật chất là con người mà, cơ mà khi thử thì nó cũng không tới nổi tệ, còn có chút NGON.