Đến chiều Thuỳ Trang tạm biệt dì để quay về quán phụ Diệp Anh.
Thấy nàng trở về mắt cô liền sáng rỡ lon ton chạy đến hỏi han:
"Trang về rồi à em, khi nảy bên nhà dì sao rồi bà ta không làm gì em chứ?"
Nghe thế, Trang đảo mắt tránh né, có chút ngập ngừng không biết nên nói ra hay giữ lại
"Dạ dì vừa nói với em một chuyện quan trọng"
"Chuyện gì cơ, có phải lại là mấy lời đe dọa không?" Diệp Anh biểu hiện sự lo lắng rõ rệt, cô tiến lại hết xem tay lại nâng mặt Trang lên kiểm tra xem có bị thương gì không.
"Ừm thì... dì định gả em cho người quen của dì ấy..."
"Gì đấy? Trang có hiểu việc gả đi là như thế nào không" Diệp anh dừng lại, đầy khó hiểu nhìn thẳng vào Trang bổ sung thêm "Hơn hết... em chỉ mới mười ba tuổi thôi đó"
Diệp Anh thầm mắng mỏ 'em ấy chỉ mới mười ba cũng đã có thể trở thành nạn nhân kiếm tiền cho bà ta sao, đúng là không nên để em ấy quay về'
Gấu nhỏ vẫn còn mông lung, níu tay áo Diệp Anh hỏi rõ:
"Vậy gả đi là như thế nào vậy chị?"
Diệp Anh thoát khỏi dòng suy nghĩ, cô kéo chú gấu khờ khạo ngồi vào lòng, ôn tồn giải thích
"Là thế này, gả đi tức là Trang phải về ở với người ta, phải thương và chăm sóc người ta, còn phải sinh con cho người ta nữa..." tới đây lời nói của cô mang vẻ gượng gạo, thật khó chịu làm sao...
Trang gật gù có vẻ như đã hiểu "Nhưng, em thương chị, vậy em có được gả cho chị hông?"
Đối diện với những câu từ ngô nghê thế này, cô không nghĩ nhiều, cười trừ đáp trả
"Em vừa gặp chị mới mấy ngày, sao lại thương chị"
Bạn nhỏ trong lòng bắt đầu bĩu môi lắc lắc cái đầu nhỏ, tay càng bấu chặt vào chị, chậm rãi lên tiếng kèm theo vài hơi thút thít
"Trang hỏng biết sao nữa, nếu gả đi rồi thì phải rời xa chị, hong... hong muốn âu" gấu nhỏ cảm thấy càng nói, bản thân sẽ kìm không được mà khóc lớn, rất mất mặt loài gấu!
Diệp Anh xem đứa nhỏ cứ ngoe nguẩy đầu ngầm tống hết nước mắt vào áo mình mà bất lực nhưng đổi lại là sự ấm áp vô bờ bến, có vẻ cần thời gian để em ấy hiểu việc đấy là trái với luân thường đạo lý rồi...
"Nhưng em đừng lo sợ nữa, bé Trang của chị còn nhỏ lắm vẫn chưa gả đi được đâu"
Có
Nghe xong, Trang vội nhìn lên mắt to chớp chớp, quên mất gương mặt vẫn đang lem luốt lại vội ngụp xuống, phát ra vài âm thanh cười khúc khích'Cưng quá đi mất...'
Ngồi ôm hồi lâu, Diệp Anh phát hiện bản thân lại có sở thích quái dị là sờ mông gấu nhỏ... xem xem núng na núng nính thế này cơ mà...
'Tội đồ! Tội đồ! Sao mày có thể biến thái với chính em gái mày chứ...' Diệp Anh vội lấp liếm hành vi đồi trụy của mình với lý do là con gái với nhau chắc không sao đâu...