5.

560 74 3
                                    

Chừng một tháng đã trôi qua như thế, Yu Jimin chẳng buồn nhận thức hiện tại đang là khoảng thời gian nào trong năm, mùa nào, tháng nào. Chỉ có việc được trò chuyện, cùng học tiếng bản địa và trở nên thân thiết hơn với Kim Minjeong là mối bận tâm duy nhất của nàng.

Thức quà quý giá mà đất trời ban phát cho nàng là nụ cười rực rỡ của em, món quà bù đắp cho những khó khăn mà nàng phải trải qua là mùi hương bạc hà vừa mới mẻ vừa nồng nàn thấm đượm.

Giá như thời gian dừng lại ngay lúc này thì tốt biết mấy.

Kim Minjeong cũng vậy. Em mừng vì suốt chừng ấy ngày qua, Yu Jimin luôn mang dáng vẻ sáng bừng, rạng ngời như những đứa trẻ mới lớn được tắm đủ ánh mặt trời để lớn lên thật khoẻ mạnh. Tưởng chừng căn bệnh tâm lý của nàng đã gần biến mất hoàn toàn, cho đến một ngày nọ Kim Minjeong nhận được cuộc gọi từ Uchinaga Aeri, tông giọng vô cùng lo lắng mà tường thuật lại cho em.

Trong phòng làm việc của mình, Kim Minjeong nhớ lại về tin tức vừa được đưa lên thời sự lúc bảy giờ tối. Đúng là em có nghe qua chuyện như vậy. Rồi, lại nhanh chóng chuẩn bị cho cuộc gặp mặt lúc chín giờ với Yu Jimin sắp sửa xảy ra, Kim Minjeong di chuyển từ nhà mình đến nhà của Aeri, nơi Yu Jimin cũng đang ở.

Yu Jimin không khoá cửa, Kim Minjeong dễ dàng bước vào, em thầm nghĩ lát nữa phải nhắc nàng chú ý cẩn thận.

Lúc đứng ở thềm nhà, không chỉ có mùi u uất cay đắng, quặn thắt đến chua xót ruột gan bay tới, còn có mùi rượu nồng nặc khắp phòng khách, sộc thẳng vào khoang mũi của Kim Minjeong khiến em choáng váng không ít. Đèn điện không bật, chút ánh sáng hắt từ màn hình tivi làm không gian lờ mờ mờ ảo, Yu Jimin nằm dưới chân ghế sofa, với một chai rượu đã khui nắp đặt trên bàn, và một chai rượu khác, à không, không còn là chai rượu nguyên vẹn mà là những mảnh thuỷ tinh ngổn ngang rải rác xung quanh nàng cùng một vùng rượu đỏ thẫm thấm ướt lưng áo.

Kim Minjeong hoảng hốt chạy lại. Uchinaga Aeri đã nói đúng, việc phu nhân Yu - mẹ của Yu Jimin quyết định giao lại quyền điều hành tập đoàn cho người khác, rốt cuộc sau nhiều năm và nhiều cố gắng như thế, gia đình Yu họ đã chủ động từ bỏ nắm quyền tập đoàn J&M, tin tức này đã ảnh hưởng trực tiếp tới Yu Jimin một cách tồi tệ. Thật ra, Kim Minjeong không hiểu chuyện này nghiêm trọng đến mức nào, chỉ là nghe giọng nói khẩn khoản của Aeri qua điện thoại, chị ấy đang đi công tác xa, có lẽ Kim Minjeong sẽ thay cô làm được gì đó.

Dường như Yu Jimin vẫn sót lại chút tỉnh táo, nghe thấy có tiếng bước chân tới gần mình, nàng liền giơ bàn tay lên không trung.

"Minjeong, đừng đến đây, rất nhiều thuỷ tinh dưới sàn. Em sẽ bị đau mất."

Yu Jimin nàng, dù đôi mắt hãy còn nhắm nghiền mệt nhọc, nàng vẫn luôn có cách nhận ra Kim Minjeong, qua hơi thở nhè nhẹ quen thuộc, qua tiếng gót chân chạm sàn mềm mượt như mèo con.

"Vậy tại sao chị lại nằm trên sàn? Yu Jimin, chị không phải mình đồng da sắt đến mức thuỷ tinh cắt sâu cũng không chảy máu."

"...Đây là cách duy nhất giúp được tôi."

"Đó là vì chị chưa thử những cách khác." Kim Minjeong không chần chừ, trực tiếp bước vào kéo tay Yu Jimin dậy. "Nếu chị không ngồi dậy ngay bây giờ, vùng vằng khiến em bị thuỷ tinh đâm trúng ở đây, thì sẽ đều là lỗi của chị hết."

jiminjeong | brokenNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ