Chương 13

229 8 6
                                    

"Bọn họ bạo lực ngươi sao?" Diệp Tư Lăng cảm thấy không thoải mái trong lòng, trong đầu hiện lên cảnh Kiều Cẩm nhát gan bị ấn vào trong tường khi dễ cũng không dám phản kháng.

"Cũng không phải, bởi vì ta cũng không muốn nói chuyện cùng bọn họ." Kiều Cẩm nghĩ đến bầu không khí trong lớp là một xã hội nhỏ, không khỏi nhíu mày "Cách bọn họ làm việc ta cảm thấy không thích, cho nên bọn họ không thích ta ta cũng không quan hệ." Kiều Cẩm thật đơn giản, người khác đối tốt với y y sẽ liền toàn tâm toàn ý đối tốt lại, những người không tốt y sẽ liền cách xa ra.

"Ân" Diệp Tư Lăng thật dài ừ một tiếng, sau đó đem thân thể dựa trên người Kiều Cẩm "Chúng ta không nói nữa, cũng ngắm sao đi."

Giữ khoảng sân rộng, hai người dựa vào nhau không nói lời nào, cứ như vậy nhìn trời. Không biết qua bao lâu, một trận gió tới thổi tan đám mây, lộ ra ánh sáng mặt trăng, Diệp Tư Lăng quay đầu nhìn Kiều Cẩm liền phát hiện y đã ngủ rồi. Đầu Kiều Cẩm tựa vào vai hắn, tóc mái rũ xuống hai mắt, ánh trăng sáng ngời rọi đến làn da thật trắng của y.

"Ai." Diệp Tư Lăng yên lặng ở trong lòng thở dài một hơi, không nhúc nhích, chậm rãi quay đầu về vị trí cũ, nhìn bầu trời đêm. Nơi này không khí thật tốt, ánh trăng cũng đặc biệt đẹp.

'Ngươi cũng được rất nhiều người thích, chẳng hạn như ta cùng ông ngoại, dì Trịnh cũng cảm thấy ngươi là một đứa nhỏ ngoan. Chỉ là ngươi không phát hiện ra mà thôi.' Được thích cũng là một loại hạnh phúc

Những lời này vẫn luôn xoay quanh trong đầu Kiều Cẩm, Tư lão gia thích hoa, y liền chuẩn bị một ít hoa đem đến, hoa từ chính tay mình trồng nhất định càng hợp ý ông. Kiều Cẩm nghĩ đến đó trong lòng đột nhiên cảm thấy vui vẻ.

"Tư lão tiên sinh, con hôm nay mang theo một ít hoa cho ông." Kiều Cẩm nghe nói mỗi ngày Tư lão gia đều sẽ ở hậu viện tập thể dục, vừa vào cửa liền đi tới hậu viện tìm ông.

Tư lão gia đang ngồi xổm giữa đám hoa Milan, trong tay cầm một bình tưới nhỏ, loại cây này thực dễ sống, trừ bỏ mấy cái lá già ố vàng, những thứ khác đều xanh tươi rất có tinh thần, có hai cây đã ra mầm non. Nhìn thấy Kiều Cẩm lại gần Tư lão gia thật cao hứng "Tiểu Kiều tới rồi!"

"Ân, hôm nay mang cho ông một ít hoa đảo tiên, thêm một ít hạt giống, đều là những loại hoa dễ sống lại xinh đẹp" Kiều Cẩm đem rổ hoa đổi từ tay này sang tay khác, lại móc từ trong túi ra một túi nhỏ hạt giống "Cái này có thể gieo ở góc tường." Kiều Cẩm biết Tư lão gia nghiêm túc nhưng cũng không chán ghét y nên dần dần cũng không thấy sợ ông như lúc trước, tuy vậy trong lòng vẫn luôn có sự kính trọng, nhưng cũng đã có thể tự nhiên nói chuyện.

"Là hoa bách hợp, hoa này nở thật xinh đẹp." Tư lão gia đứng lên, nhìn rổ hoa trong tay Kiều Cẩm.

Kiều Cẩm nhìn đám hoa trong lồng ngực, suy nghĩ một lúc lâu, đảo tiên là cách gọi hoa này ở thôn y "Ở đây thôn con gọi là đảo tiên, chúng cũng có tên là bách hợp sao?"

"Này là hoa tốt nha, đưa lại đây, ta có thể cầm rổ hoa cho." Tư lão gia ngày càng trầm mê bộ môn cắm hoa, mỗi lần nhìn thấy một loại hoa, trong đầu liền sẽ hiện ra sẽ cắm như thế nào mới đẹp. Hôm nay nhìn thấy hoa bách hợp trong đầu ông liền muốn biết nếu cắm chung với loại hoa ngày hôm qua sẽ như thế nào. "Ai, con mang hoa đến nhưng cắm một mình cũng không mấy hứng thú, không bằng chút nữa dùng xong bữa sáng chúng ta cùng nhau cắm đi?"

Y ThânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ