7. kẻ ngốc cũng nhìn ra, em thì không hiểu.

121 12 2
                                    

những ngày sau đó, thay vì bầu bạn với màn hình vi tính, bất đắc dĩ tôi phải bầu bạn với kim mingyu. dù cho không muốn nhưng đành ngậm ngùi chia sẻ cho cậu ta chiếc giường xếp và cả không gian yên tĩnh, trong lành vốn là của mình.

kim mingyu mấy hôm nay thường xuyên xuất hiện ở phòng trực cùng đống đồ ăn vặt trên tay, miệng thì luôn bảo cần phải cân bằng thể lực và giữ gìn sức khỏe cho đợt thi đấu ở nước ngoài tháng tới, vì thế không nên ăn quá nhiều tránh thừa cân.

tôi lắc đầu, tặc lưỡi bảo rằng hình thể cậu ta quá ổn rồi, tăng vài kí lô cũng chẳng hề hấn gì. ngoại hình cao ráo, gương mặt ưa nhìn cùng làn da rám nắng chính là những điểm thu hút của cậu ta.

dành cả buổi để hết lời khen ngợi, nịnh nọt như thế, kim mingyu cũng chỉ chu môi không tin. thằng bé thẳng thắn như muốn khen ngợi tài năng ăn nói của tôi bằng cách khen ngược lại, kim mingyu đưa mắt đánh giá tôi từ đầu tới chân trong khi vẫn thản nhiên hốc mấy gói bim bim rồi thở dài, nó từng bảo đó là quà để mượn chỗ nằm của tôi. tôi thì vẫn trung thành với mấy hũ sữa chua trong tủ lạnh nên không nhận bất cứ thứ nào.

"anh nên xem lại mình đi, đàn ông con trai gì cứ èo uột, trắng trẻo. thân hình thì mỏng manh như cọng bún, chả bù cho seungkwan nhà em, dù có béo tròn một tí nhưng khỏe mạnh, đáng yêu."

"ờ.. cảm ơn."

chắc là tranh thủ khen người yêu của nó thay vì khen tôi nhỉ, nhưng biết làm sao được, dù tôi có không hài lòng với thằng nhóc này thì nó vẫn là con của giám đốc bệnh viện, muốn yên ổn nhận lương thì tốt nhất không nên động vào.

khẽ gật đầu rồi nở nụ cười nhăn nhở đáp lại, có lẽ đó là lời nhận xét đúng nhất với tình trạng hiện tại của tôi. ăn uống kén chọn, không ngủ đủ giấc mà hai con mắt trũng sâu.

kim mingyu bảo nên về nhà bồi bổ vì trông không khác gì người bệnh sắp chết, cậu ta còn nhiệt tình giới thiệu vài quán ăn chuyên về mấy món hầm, rất thích hợp tẩm bổ cho người thiếu hụt dinh dưỡng, khi nào rảnh có thể ghé ăn thử vì nó thường mua cho seungkwan bồi bổ mỗi khi bận không xuống bếp được.

tôi xem xong thì chỉ ậm ừ cho qua, cảm thán rằng thằng em mình đúng là có phúc khi có bạn trai tận tình quan tâm chăm sóc nó như thế, còn biết cả nấu ăn làm tôi lại nhớ đến mấy món hầm mà bác sĩ jeon wonwoo thường man sang biếu tặng, hương vị mà không thể tìm thấy ở bất cứ đâu.

lúc trước tôi cũng ngỏ ý xin địa chỉ để mua nhưng wonwoo không thèm cho, bảo nếu tôi thích thì cứ nói anh có thể mua giúp. nếu lúc đó cứ vờ như không hiểu ngụ ý gì mà nhận lấy, có lẽ bây giờ bản thân tôi đã béo tròn, tràn đầy nhựa sống không thua gì boo seungkwan.

tiếc rằng sau ngày hôm đó, jeon wonwoo vẫn đặt đồ ăn ngoài cửa, mà mặt tôi không đủ dày để ló đầu ra nhận nữa.

kim mingyu y như lời seungkwan hay nói là một người tốt tính bên trong ấm áp, bên ngoài bảnh trai, còn chú ý đến tình trạng sức khỏe người khác và cả những chuyện bên lề.

sau khi ăn uống no say, kim mingyu lật người sửa lại tư thế, hai tay chống xuống hít đất vài cái. cậu ta bảo rằng làm vậy để tiêu hóa tốt và không bị béo bụng, mấy múi bụng quan trọng lắm, mất rồi seungkwan lại cằn nhằn.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Aug 17 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

[𝘄𝗼𝗻𝘀𝗼𝗼𝗻] Chuyện Tình Nhà XácNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ