3. kẻ thần kinh của boo seungkwan thường xuyên đến chỗ tôi.

126 17 1
                                    

dạo gần đây, thằng nhóc thực tập seungkwan không còn xuất hiện tại phòng của tôi nữa, thay vào đó nó thường xuyên nhắn tin cho tôi, than thở về cái bóng đen cứ bám theo nó suốt, ngay cả trong lúc nó ngủ hay đi vệ sinh. tôi thầm hứa trong lòng, đợi đến khi tôi được nghỉ phép sẽ lên chùa thỉnh cho nó một lá bùa bình an.

có vẻ thằng bé bị ảo giác do trực ca đêm đến thiếu ngủ, cũng may dạo này nó không mang đến cái xác nào đến chỗ tôi nữa. tôi mừng thầm trong lòng vì ba ngày rồi không có ca bệnh nào không thể cứu chữa, ngầm hiểu rằng tôi sẽ không phải tiễn ai đó đến thiên đường mà lòng ngực khó chịu rồi.

sinh lão bệnh tử dù là người nào cũng không thể tránh khỏi, tuy là vậy nhưng ở đây là bệnh viện, nơi thường xuyên diễn ra những cuộc chiến thầm lặng trên bàn mổ của bác sĩ, y tá. bọn họ phải căng não đối đầu với thần chết giành giật nhằm cứu lấy từng mạng sống mà không hề có lời than vãn nào.

lúc còn thời thiếu niên, tôi vẫn hay mơ về ngày nào đó mình sẽ trở thành một vị bác sĩ lừng lẫy cứu giúp người bằng tài nghệ của mình. rồi khi những ca phẫu thuật khó nhằn được giải quyết một cách nhanh chóng, tôi sẽ được lên tivi hất cao gương mặt tự hào về bản thân vì là một vị bác sĩ giỏi vừa giành khỏi tay tử thần một mạng người, sau đó được mọi người hô hào tuyên dương mà nghĩ thôi cũng thấy vui sướng trong lòng, có khi còn được nhận cả tiền thưởng cho công sức của mình.

điều đó thật sự rất tuyệt cho đến khi tôi đọc qua một bài báo trong kì nghỉ hè cuối cùng của thời học sinh, rằng vị bác sĩ trẻ tuổi tiếng tăm lừng lẫy lúc đó đã phải đi tù chỉ vì một sai sót nhỏ trong cuộc phẫu thuật đơn giản.

bao nhiêu công sức học hành ngày đêm của anh ta trong phút chốc đổ sông đổ biển mà ngồi trong tù ăn cơm nhà nước. cũng may lúc đó tôi thấy bản thân không phù hợp với nghề bác sĩ nữa nên chuyển sang ngành khác. thật ra tôi không phải người có trách nhiệm nên rất sợ phải gánh vác cuộc đời hay mạng sống của ai đó trong tay, đành thôi vậy.

nhưng tiếc rằng lựa chọn lúc đó của tôi lại khiến tôi của bây giờ rất hối hận, sau khi từ chức trưởng phòng mà bản thân ngày đêm chăm chỉ giành bao nhiêu công sức và tuổi xuân mới có được, lại buông bỏ tất cả mà trở về làm kẻ thất nghiệp, cũng may lúc đó ông trời thương chắc là thấy tôi thống khổ quá nên cho tôi một công việc "nhàn nhã" hơn.

tôi bây giờ chỉ là một cậu nhân viên canh nhà xác với đôi mắt trũng sâu đến thâm xì vì bị rối loạn giấc ngủ mà không lúc nào không lờ đờ. chẳng khác nào một cái xác khô lượn lờ quanh bệnh viện, đặc biệt là khu vực cấp cứu và phòng chứa xác.

sau mấy hôm nhắn tin qua lại khi thằng nhóc thực tập đó bảo nó phải ở trường vài hôm, không thể lên bệnh viện nữa. tôi nhận ra rằng mình vừa bị nó chơi một vố, thì cái bóng đen nó bảo hôm trước trong phòng tôi thật ra thì chỉ đùa tôi thôi, nó đã vui vẻ kể lại gương mặt không còn chút máu chuyển sang trắng bệch của tôi lúc đó.

việc tôi tìm đến chỗ bác bảo vệ chuyện trò mỗi đêm cũng bị nó biết được, thành ra nó trêu chọc tôi suốt kể từ ngày hôm đó. tất nhiên là tôi không quá khó chịu, nhưng nếu nó mà xuất hiện trước mặt tôi bây giờ, tôi phải vận dụng đai đen tứ đẳng đã bỏ xó từ rất lâu lên gối với nó vài phát, may ra thì mới hả dạ một chút.

[𝘄𝗼𝗻𝘀𝗼𝗼𝗻] Chuyện Tình Nhà XácNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ