tôi lại quay trở về với công việc thường ngày của mình, lặng lẽ ngồi bên cạnh những xác chết trong căn phòng đông lạnh, tiếp tục ngồi xem phim kinh dị vào lúc nửa đêm khi không có ca nhận xác nào. cũng chẳng biết từ khi nào mà cái thói quen quái gở này trở thành sở thích của tôi nữa. nghĩ lại thì tôi cũng thấy điên rồ thật, ai đời chọn đúng nơi rùng rợn nhất trong bệnh viện, ngay cạnh phòng chứa xác, để thư giãn với mấy bộ phim ma quái, thay vì chọn rạp chiếu hay ngồi ở nhà?
vì sở thích kì quặc này, thằng nhóc seungkwan, một thực tập sinh mới, cứ lắc đầu chép miệng mỗi khi nghe tôi kể. nó bảo tôi không phải có sở thích, mà là có vấn đề thần kinh. lần nào nghe nó nói cũng khiến tôi bật cười, nhưng nó không đùa đâu, nó còn thực sự giới thiệu cho tôi một ông bác sĩ tâm lý bụng bia đầu hói, rồi bảo rằng nếu cảm thấy có chỗ nào không ổn thì hãy đến gặp ông ấy ngay. tôi thì cười xòa, cho rằng đó chỉ là lời đùa cho vui. nhưng nghĩ lại... chắc nó cũng có chút lo lắng cho tôi thật.
mà tôi thề với các bạn là tôi vẫn ổn, thực sự là ổn, cho đến cái đêm mưa gió sấm chớp ấy. cái đêm mà seungkwan đẩy một cái xác đến chỗ tôi, một cái xác cháy đen không rõ danh tính, vừa qua đời do bị sét đánh.
tôi còn đang ngáp ngắn ngáp dài, chưa kịp an ủi thằng nhóc ấy câu nào thì nó cứ ngó quanh quất, mặt mày tái mét, rồi run run nói thầm vào tai tôi:
"lúc nãy... em có thấy một cái bóng đen đi ngang qua đây, tưởng là anh, nhưng khi anh vừa đi ra khỏi phòng thì em chẳng thấy ai nữa..."
nói xong lại hối hả đẩy cái xác vào rồi bỏ chạy biến, còn hét lên thất thanh. nhìn cái dáng nó bỏ chạy mà tôi chỉ biết lắc đầu thở dài, thầm nghĩ đúng là rảnh hơi, toàn tưởng tượng ra mấy chuyện không đâu. thực tình, tôi đã quen với mấy thứ như có như không bất thình lình ẩn hiện kia rồi, ở bệnh viện này lâu, gặp những chuyện kì quặc thế là chuyện cơm bữa.
trong phòng nghỉ của tôi có một dãy màn hình camera an ninh, cái nào cũng nhấp nháy vào ban đêm, thi thoảng lại hiện lên vài bóng hình mờ ảo, chập chờn rồi biến mất. nhiều lần đang ngồi gà gật mà nhìn thấy những hình ảnh đó, tôi cũng không khỏi rùng mình. nhưng mà tôi vẫn ngồi đó, kiên nhẫn với công việc trực đêm của mình. có lẽ nói sợ thì cũng đúng, nhưng tôi sợ nghèo hơn. cuộc sống mà, ai cũng phải lo cơm áo gạo tiền, còn những thứ rùng rợn kia, nếu không làm hại gì mình thì cũng có thể nhắm mắt bỏ qua.
tối đó trời mưa lớn, sấm chớp ì đùng, tôi trực ca đêm một mình. nói là một mình thì cũng bình thường thôi, vì đã quen rồi, nhưng đêm ấy khác lắm. căn phòng nghỉ của tôi không to, cũng không nhỏ, chỉ bốn bước chân là hết chiều dài, có một cái bàn máy tính nhỏ để kết nối với bốn màn hình camera. chúng hiển thị hình ảnh hành lang và phòng chứa xác ở mọi góc. mỗi đêm, tôi ngồi trước màn hình, mệt mỏi với công việc của mình. bệnh viện cũng chu đáo chuẩn bị cho tôi một cái ghế chống gù lưng và một cái giường xếp ở góc phòng, để khi mệt quá có thể nằm nghỉ ngơi một chút.
đến cuối ca trực, sau khi đã đưa cái xác vào phòng lạnh, tôi tranh thủ lượn quanh dãy hành lang. không biết có ai như tôi không, mỗi đêm lại đi loanh quanh tám chuyện với vài người nhà bệnh nhân ngồi dọc ghế hành lang, chỉ để giết thời gian. đến khi ca trực sắp kết thúc mà chẳng có cuộc gọi báo nhận xác nào.
tôi lặng lẽ quay về chỗ mình, cầu mong đừng ai đó đang đợi ở phòng nghỉ, vừa mong là không có "ai đó" tươi cười chào đón mình với da mặt trắng bệch ở đấy. vừa mở cửa bước vào, tôi liền loay hoay với mấy cục sạc dự phòng để phòng khi điện thoại bất ngờ hết pin mà không kịp tìm ổ sạc, dù nó chỉ nằm ngay dưới gầm bàn, ngay chỗ tôi hay gác chân.
không ai mong muốn cảnh cúi xuống tìm ổ sạc rồi điện đột nhiên gặp trục trặc, căn phòng chìm trong bóng tối đen đặc. để rồi khi đèn sáng trở lại, thứ gì đó nằm dưới gầm bàn hiện lên, khó mà đoán được đó là thứ gì, hình thù ra sao. nhưng chuyện này diễn ra thường xuyên đến mức tôi đã quen, chẳng còn thấy ngạc nhiên hay lo sợ. tôi không muốn mình trở thành kẻ đi tắm hai lần trên một dòng sông, nên chẳng màng bắt gặp thêm thứ gì không phải con người dưới gầm bàn, dù là lần thứ hai hay n lần đi nữa.
mở cửa phòng, tôi vừa ngẩn ngơ thì nhìn thấy một hộp thức ăn nóng hổi đặt ngay trước cửa. cũng hơi giật mình, nhưng rồi nghĩ chắc ai đó để quên bữa sáng. dù hơi kì lạ khi họ lại bỏ nó ngay cạnh phòng chứa xác. trong lúc tôi còn lơ mơ suy nghĩ, thì cửa phòng xác bỗng nhiên kẽo kẹt mở ra. tôi quay người lại, nhìn thấy một bóng người trong chiếc áo blouse trắng, ánh đèn hành lang nhạt nhòa khiến tôi không rõ mặt, chỉ thấy đôi kính lấp lánh và gương mặt nghiêm túc.
"ai vậy?"
"là tôi, jeon wonwoo."
nghe tiếng anh ta, tôi thở phào nhẹ nhõm. chắc chắn là người thật rồi, vì ma nào đeo kính, đi giày da, và xuất hiện một cách tự nhiên thế này. tôi mỉm cười, cố gắng hỏi chuyện bình thường:
"cậu thay ca à?"
"ừ, tôi định về, nhưng nghe nói có cái xác bị sét đánh, nên qua xem thử chút. có vẻ hơi cực cho cậu nhỉ?"
"quen rồi." tôi cười xòa, không quên đùa cợt thêm một chút. bác sĩ này nắm bắt tâm lý cực nhanh, đùa lại.
"tôi nghe đồn bị sét đánh chết thì họ linh lắm đấy!"
chợt một cơn gió lạnh không biết từ đâu thổi qua gáy khi jeon wonwoo nở nụ cười, tôi ôm lấy hộp thức ăn chạy biến đi trước khi anh ta kịp nói thêm câu nào. thật ra tôi không phải sợ lời đồn linh ứng hay gì, tôi chỉ sợ nếu còn ở lại thì sẽ bị thằng nhóc seungkwan giao thêm việc cho nó rảnh tay về ngủ thôi. có hôm tôi nghĩ, nếu cứ tiếp tục trực ca đêm thế này mãi, chẳng sớm thì muộn tôi cũng trở thành một hồn ma vất vưởng ở bệnh viện mất.
à, còn hộp thức ăn ấy, tôi cũng chẳng buồn thắc mắc là vì sao lại có ở đó. anh ta bảo tôi cứ cầm lấy, nói là mua thừa, thì tôi lấy luôn. dẫu sao bụng cũng đang đói meo, đồ miễn phí thì ngu gì không lấy.
![](https://img.wattpad.com/cover/364821180-288-k947536.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[𝘄𝗼𝗻𝘀𝗼𝗼𝗻] Chuyện Tình Nhà Xác
FanficCP wonsoon - gyuboo bác sĩ jeon và cậu nhân viên nhà xác kwon chúng tôi vừa bắt đầu một câu chuyện tình lãng mạn ở "nhà xác" ...