Lưu ý: Không copy, ăn cắp bằng mọi hình thức.
________________________________
Convert+ Beta: Mã Mã
Editor: Thủy
Lời vừa ra khỏi miệng, Nhược Nhiên liền có chút hối hận, chuyện không liên quan đến Tư Đồ Dật, tại sao cô có thể nổi giận với Tư Đồ Dật.
Nhưng lời đã nói ra không thể thu lại, Nhược Nhiên cũng không muốn thu lại, không nhìn nữa, cúi xuống ăn điểm tâm.
Tư Đồ Dật ngồi đối diện Nhược Nhiên, một lúc lâu mới đứng lên.
Khóe môi hắn tràn ra vẻ tự giễu cười: "Chị nói rất đúng, là chuyện không liên quan đến tôi!" Hắn lạnh nhạt ném một câu, xoay người, đi lên lầu.
Nhược Nhiên nắm thật chặt cái thìa trong tay, đôi mắt oán hận, cô bị sao vậy? Tại sao lại nổi giận với Tư Đồ Dật.
Thật là đáng chết...
Phiền não ném cái muỗng trong tay về phía đĩa thức ăn, không nghỉ nữa ... ngừng ăn, đứng lên, cầm túi xách đi ra ngoài.
Tài xế đã chờ sẵn, thấy Nhược Nhiên ra ngoài, vội vàng mở cửa hộ Nhược Nhiên.
"Hôm nay tôi không muốn ngồi xe, anh nghỉ đi." Nhược Nhiên cự tuyệt, cầm lấy túi xách của mình, đi ra ngoài.
Cô rất phiền não vì dấu hôn trên cổ Tư Đồ Hiên Nhiên, bởi vì hắn làm cho trạng thái của cô thêm xấu.
Cô cũng không hiểu đến tột cùng cô muốn gì.
Trước kia cô rất hời hợt, dững dưng tiếp nhận một trăm vạn, dửng dưng gả cho Tư Đồ Hiên Nhiên, dửng dưng cùng sống chung với Tư Đồ Hiên Nhiên dưới một mái nhà.
Khi đó, Tư Đồ Hiên Nhiên mang phụ nữ về nhà, cô cũng không phiền não như bây giờ.
Nhược Nhiên không hiểu nổi con người xa lạ của mình bây giờ.
Nhược Nhiên không lên lớp học, cô cầm lấy túi xách, đi dạo không mục đích, đi đến lúc mệt mỏi. Mới bắt một chiếc xe taxi, tới nghĩa trang thành phố Tân Hải.
Cô muốn đi gặp em trai mình.
Một giờ sau, Nhược Nhiên đi xuống từ trên xe taxi, đi vào nghĩa trang.
Nghĩa trang nằm ở vùng ngoại ô, không khí trong lành, nhưng có phần hẻo lánh.
Ôm chặt túi xách, mua một bó hoa, Nhược Nhiên đi vào, chầm chậm tới đến trước mộ em trai, nhìn hình trên bia mộ thiếu niên có nụ cười như hoa, Nhược Nhiên rơi nước mắt.