"Marco...... Ngươi giết Teach, rồi lại chữa thương cho ta."
Râu Trắng cúi đầu nhìn về phía Marco ra vẻ thoải mái, ông chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng khi đọc ra lại rất quen thuộc giống như ông đã từng gọi cái tên này vô số lần. Tất cả những thứ này đều quá kỳ lạ, kỳ lạ đến mức nếu không biết rõ ràng một người chỉ có thể ăn một trái ác quỷ, Râu Trắng cũng phải hoài nghi người trước mắt kỳ thật là một người song năng lực.
"Đúng vậy. "Marco cười cười, chậm rãi thoải mái trở lại. Hắn tự nhiên mà vậy ngồi đối diện Râu Trắng: "Vậy cơ thể của ngài có cảm giác thoải mái chút nào không yoi?"
"Ừ. "Tứ Hoàng lên tiếng, nhìn về phía Marco đang ngồi xếp bằng dưới đất, nhưng không tiếp tục đặt câu hỏi. Phượng Hoàng đợi một lát không hiểu sao có chút bất an, nghiêng đầu chủ động xuất kích: "Ngài cũng không hỏi lý do một chút sao?", "Ngươi sẽ trả lời sao?" Râu trắng mắt sáng như đuốc, Marco sửng sốt một chút, nhún vai theo bản năng lảng tránh ánh mắt của hắn: "Ừ...... sẽ không."
"Thật đúng là một người thành thật. "Râu Trắng cầm lấy bầu rượu mang vào nhà, ngửa đầu uống một ngụm rượu trắng lạnh lẽo. Marco nhíu nhíu mày, vẫn là đem lời khuyên can nuốt trở về. Dưới tình huống bị lữa tái sinh, Bố già uống một chút cũng không ảnh hưởng đến thân thể của ông. Tứ hoàng buông bầu rượu xuống, hài lòng thở phào nhẹ nhõm: "Ta hỏi ngươi, ngươi sẽ nói dối người nhà của mình sao, Marco?"
Đề tài này chuyển biến nhanh đến bất ngờ, Marco hơi ngây người, cũng đã bị đè lại đỉnh đầu nửa bị ép đối diện với ánh mắt Râu Trắng.
"Trên đời này không có đứa con nào gọi 'ngài' với cha mình cả." "Cái..." Tuy rằng Marco luôn luôn rất rõ ràng Bố già bọn họ ở phương diện người nhà cảm giác tinh chuẩn rất đáng sợ, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ bị nói trắng ra như vậy -- bọn họ hẳn là đều không có nhớ hắn, Marco rất tin tưởng điểm này, thậm chí ngay cả tên của hắn Bố già cũng vừa rồi hỏi. "Tuy rằng ta không biết đã xảy ra chuyện gì, là ngươi hay là chúng ta xuất hiện vấn đề. Nhưng là --" Tứ Hoàng cúi người xuống, dùng một chút lực ấn tay lên đầu Phượng Hoàng phòng ngừa hắn tránh né ra, "Ta cũng không phải là ông già ngu ngốc ngay cả con của mình cũng không nhận ra!"
"Hay là nói, ta là một người cha tệ đến mức khiến con không muốn thừa nhận?"
Lời phản bác thậm chí không cần suy nghĩ liền thốt ra, Marco chỉ cảm thấy toàn bộ ngực đều bị những lời này đâm đến phát đau. Râu Trắng nhìn hắn kích động ở trong mắt, cái này chẳng khác nào là thừa nhận, người trước mắt chính là con trai của ông, chỉ là chẳng biết vì sao bọn họ đều không có ký ức về Marco.
"Vậy con còn nói dối bao lâu nữa? Ta còn chưa nghe được con gọi, Marco!"Ánh mắt của Râu Trắng giờ phút này không có lửa giận như Marco dự đoán, cũng không có bất kỳ bất mãn, chỉ là vẻ mặt của người cha đang chờ đợi đứa con mở miệng -- bao dung, yên tĩnh, thậm chí Marco còn nhìn ra vài phần mong đợi. Hắn há miệng, hốc mắt có chút mơ hồ nóng, thanh âm lại khô khốc giống như lữ nhân đi trong sa mạc, mấy ngày không uống nước.