chương 22

43 8 1
                                    

Hai bên đường lên núi đều là lá cây nửa đỏ nửa vàng, Vương Nhất Bác mặc một bộ đồ đen, nổi bật hẳn lên trong khung cảnh nhiều màu sắc phía sau.
Áo khoác thể thao của hắn kéo khóa đến đỉnh, cổ áo dựng lên để lộ đường nét rõ ràng của cằm, thỉnh thoảng hắn lại nghiêng đầu nhìn Tiêu Chiến, đồng thời chân bước thoải mái theo đội ngũ tiến về phía trước, chiếc khóa dưới cằm hơi đung đưa, Vương Nhất Bác không mang theo gì nhiều trên người, trông cả người rất gọn gàng.
Chạy một mạch từ chân núi lên đến đây, Vương Nhất Bác có chút hụt hơi, nhưng chỉ sau vài nhịp thở, hắn đã điều chỉnh lại, lúc này hắn vẫn có thể thoải mái nghiêng người vừa nhìn Tiêu Chiến vừa đi lên.
Trên đường thỉnh thoảng có nhánh cây vươn ra, Vương Nhất Bác giơ tay lên trước, gạt một nhánh cây cản đường ở bên Tiêu Chiến, lúc thu tay về, hắn cụp mi xuống lần nữa hỏi Tiêu Chiến: "Không cho uống nước à?"
Tiêu Chiến cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt đang đặt trên người hắn, nới lỏng chiếc cặp trên vai.
Sáng lên núi, chiều sẽ quay về, nên Tiêu Chiến chỉ mang theo một chai nước chưa mở, cậu đưa chai nước này cho Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác nhận lấy nước, vặn nắp chai, trước tiên đưa nước đến trước mặt Tiêu Chiến, ánh sáng mặt trời ngưng tụ ở đáy chai, Tiêu Chiến nhìn vào điểm sáng màu vàng đó, nhẹ nhàng lắc đầu.
Vương Nhất Bác có vẻ thực sự khát, hắn hơi ngửa đầu, chỉ mấy bậc thang đã uống hết nửa chai nước.
Trong quá trình đó, Vương Nhất Bác không nói một lời cảm ơn nào với Tiêu Chiến, tất nhiên trước đây rất nhiều lần, Tiêu Chiến cũng chưa từng bày tỏ lòng biết ơn với Vương Nhất Bác.
Giữa hai người họ dường như chưa từng có "cảm ơn", "xin lỗi" và "không sao", bất kể là trước đây hay bây giờ.
"Hình như đây là lần đầu tiên tôi leo núi." Vương Nhất Bác cầm nửa chai nước trên tay, vừa đi vừa nói bên cạnh Tiêu Chiến.
Có một chỗ bậc đá hơi không ổn định, Vương Nhất Bác rũ mắt nhìn Tiêu Chiến đi qua, sau đó mới tiếp tục nói: "Mấy năm nay, tôi và cậu tôi hầu như đều ở nước ngoài, cậu tôi đi du học, dẫn tôi theo."
Tiêu Chiến vốn đang nhìn đường phía trước, nghe đến đây, hơi khựng lại, tối hôm đó ở dưới nhà cậu, Vương Nhất Bác đã nói rằng mấy năm nay hầu hết thời gian hắn đều ở nước ngoài.
Vương Nhất Bác nói không nhanh, ngữ điệu theo nhịp độ chậm rãi leo núi của cả đội: "Cậu tôi rất bận, nhiều lúc bọn tôi thậm chí còn ăn ba bữa sáng tối không đúng giờ, nên càng không có tâm trí và thời gian để phát triển sở thích này.”
Nói đến đây, chủ đề của Vương Nhất Bác đột nhiên chuyển hướng, hắn đột nhiên hỏi Tiêu Chiến: "Mấy ngày nay cậu có vẻ không vui, sao vậy?" Thậm chí ngữ khí khi hắn nói ra giống như đã xác nhận tâm trạng của Tiêu Chiến không tốt, hắn chỉ hỏi lý do thôi.

Tiêu Chiến quay đầu, nhìn chàng trai bên cạnh.
Vương Nhất Bác dường như biết sự nghi hoặc của Tiêu Chiến khi cậu nhìn sang, hắn cúi đầu nhìn đường dưới chân, tránh ánh mắt của Tiêu Chiến, lúc cúi đầu, vài sợi tóc mái trước trán theo gió nhẹ nhàng lay động: "Tôi không biết tôi nhìn ra sao, nhưng tôi nhìn thấy cậu, tôi liền biết cậu không vui."
Tiêu Chiến im lặng thu hồi ánh mắt, cậu nhẹ nhàng hít thở, bước chân đi rất vững vàng.
Hai người vẫn luôn tiến về phía trước, gió thổi ngược làm mặt càng lúc càng lạnh, tầm nhìn càng lúc càng rộng, ánh nắng mặt trời cũng càng lúc càng chói mắt, Tiêu Chiến cụp mắt tránh ánh nắng, hơi suy nghĩ, sau đó mới mở một ghi chú mới trên điện thoại.
Sau đó cậu đưa điện thoại cho Vương Nhất Bác bên cạnh xem, trên đó chỉ có một câu đơn giản: Giờ tôi không muốn nói.
Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua, gật đầu, nói: "Được."
Cả đội đi rất chậm, lúc lên đến đỉnh cũng gần đến giờ chính ngọ, trên đỉnh núi có khách sạn và nhà hàng, nhưng hiếm lắm học sinh mới có cơ hội ra ngoài như thế này, nên nhà trường không nghiêm ngặt hạn chế cách ăn uống cụ thể, mà để cho mỗi lớp tự sắp xếp.
Lớp của Tiêu Chiến đã bỏ phiếu biểu quyết từ trước, trên đỉnh núi bằng phẳng và rộng rãi, là địa điểm dã ngoại tuyệt vời, họ đã sớm định lên núi để nướng ngoài trời, thậm chí trong ba lô học sinh mang theo đều có sẵn vỉ nướng và đồ ăn gia vị đã chuẩn bị trước.
Sau khi lên núi, xung quanh có cửa hàng, Vương Nhất Bác vào một cửa hàng trong số đó, mua lại hai chai nước, hắn đi ra dừng lại trước mặt Tiêu Chiến, vặn nắp một chai đưa cho Tiêu Chiến trước, còn chưa kịp nói gì, đằng sau đột nhiên truyền đến tiếng quát giận dữ của một người đàn ông trung niên: "Vương Nhất Bác! Cậu cút lại đây cho tôi!"
Tiêu Chiến cầm chai nước trên tay còn chưa uống, nghe thấy tiếng động, vô thức ngẩng đầu nhìn về phía xa.
Ở nơi cửa trạm bắt buộc phải đi qua khi lên núi, lại có một lớp mới lên, người đàn ông trung niên đầu trọc dẫn đầu hơi thở dốc, áo khoác của ông ta vắt trên cánh tay, đang chống nạnh trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác đang đứng trước mặt Tiêu Chiến.
Rõ ràng, lớp mới lên là lớp 21, Tiêu Chiến liếc mắt nhìn thoáng qua, ngay sau lưng giáo viên đó, cậu nhìn thấy Giang Xuyên và những người quen thuộc thường xuất hiện bên cạnh Vương Nhất Bác, còn có cả Triệu Duyệt cũng đang từ trong đám đông nhìn sang.
Trên mặt Giang Xuyên là biểu cảm hận sắt không thành thép pha lẫn hả hê, còn Triệu Duyệt thì lại nhìn qua Vương Nhất Bác để quan sát cậu.
Tiếng quát của thầy Ngô không nhỏ, Vương Nhất Bác cũng nghe rất rõ, nhưng hắn lại là người có phản ứng nhỏ nhất trong số tất cả mọi người, thậm chí hắn còn không quay đầu nhìn lại.
"Vương Nhất Bác!" Vương Nhất Bác không phản ứng, nên thầy Ngô lại quát thêm một tiếng.
Vương Nhất Bác nhíu mày, hắn đưa nắp chai trong tay cho Tiêu Chiến, ánh mắt nhanh chóng lướt qua mặt cậu, sau đó mới nói: "Tôi qua đó trước."
Tiêu Chiến nhìn hắn, giơ tay nhận lấy nắp chai, tay hai người chạm nhau trong chốc lát, Vương Nhất Bác rất nhanh chóng véo nhẹ đầu ngón tay Tiêu Chiến, sau đó buông ra nói: "Đi đây."
Giọng nói hòa vào gió, nhẹ nhàng.
Tiêu Chiến thu tay lại, nắm chặt ngón tay, cậu hờ hững nhìn về phía lớp 21 bên kia, cậu nhìn Vương Nhất Bác hòa vào đội ngũ xa xa, rất nhanh sau đó bên kia truyền đến tiếng hò reo của nam sinh nữ sinh và tiếng trách mắng của thầy Ngô.
Mảnh đất trống trải trên đỉnh núi này đã bị các lớp lên trước chiếm hết, nên lớp 21 được chủ nhiệm dẫn đi, vừa ồn ào vừa đẩy nhau đi về phía xa.
Tiêu Chiến định thu hồi ánh mắt, nhưng không ngờ bóng lưng đen tuyền gọn gàng trong đám đông kia đột nhiên quay đầu lại, Vương Nhất Bác quay đầu lại, trực tiếp bắt lấy ánh mắt chưa kịp thu hồi của Tiêu Chiến, khoảnh khắc hai người nhìn nhau, Vương Nhất Bác khẽ động khóe miệng với Tiêu Chiến, không phải cười, vẫn là một biểu cảm nhẹ nhàng, không khoa trương, giống như đang trêu đùa một đứa trẻ.
Tiêu Chiến quay đầu đi, không nhìn hắn nữa.
Trong quá trình đó, học sinh lớp 1 vẫn luôn ở bên cạnh sắp xếp, chuẩn bị bữa tiệc nướng trưa, thầy Tần đã sớm cùng các giáo viên khác trong khối đến nhà hàng phía sau, việc này đều do lớp trưởng Lý Manh phụ trách, cô sẽ phân công sắp xếp nướng bữa tiệc nướng này như thế nào.
Nhưng khi dựng giá nướng, họ lại không tìm thấy than đá thứ quan trọng nhất, Lý Manh xem lại danh sách sắp xếp trong nhóm, hỏi một nữ sinh lớp 1: "Cát Thấm Thấm, cậu không mang theo than sao?"
Trong cặp của Cát Thấm Thấm chỉ có hai quyển sách và bánh mì, cô ấy ôm cặp sách đứng ngượng ngùng tại chỗ: "Mẹ tôi... mẹ tôi nói rằng tôi đến trường để học, không cho tôi làm những việc này, nhà chúng tôi cũng không có... không có than."
Cô ấy vừa dứt lời, các bạn học bên cạnh đã bắt đầu trách móc ầm ĩ.
"Vậy sao cậu không nói sớm! Tôi thực sự phục rồi."
"Vậy bây giờ phải làm sao? Ăn thịt sống à? Một mình cậu không sao, nhưng lớp chúng ta có 40 người!"
"...”
Cát Thấm Thấm bị vây ở giữa, im lặng cúi đầu càng lúc càng thấp.
Lý Manh nhíu mày, ngăn cản sự bất mãn của các bạn học bên cạnh: "Thôi, mọi chuyện đã đến nước này rồi, đừng nói nữa, trước tiên hãy nghĩ xem có thể tìm cách khắc phục không, ở đây có chỗ nào bán than không?"
Lý Manh nhanh chóng đi hỏi ông chủ cửa hàng bên kia, quả thực cô đã hỏi được, thỉnh thoảng có người đến đây để cắm trại dã ngoại, và xung quanh có hộ nông dân, vì vậy những hộ nông dân này sẽ dùng phần than còn lại sau khi đốt củi để bán.
Lý Manh định tìm một bạn nam đi mua than cùng mình, khi đi ngang qua bộ bàn ghế gỗ ngoài cửa hàng để du khách nghỉ ngơi, Lý Manh nhìn thấy Tiêu Chiến đang ngồi ở đó.
Bên cạnh Tiêu Chiến có một chai nước,
Cậu cúi đầu yên lặng lật một cuốn sách trên tay, gió thổi tung một ít tóc mái của cậu, những ngón tay cậu đặt trên trang sách thon dài và sạch sẽ, Lý Manh dừng lại tại chỗ, nhớ lại hôm đó ở hành lang bên ngoài lớp 1, Tiêu Chiến dùng bàn tay đó lướt qua cô, hất tung quả bóng rổ lao về phía cô.
Khoảnh khắc đó, thực ra cô đã ngửi thấy một chút mùi bạc hà thoang thoảng theo gió.
Những âm thanh náo nhiệt của lớp 1 chỉ cách đó vài bước chân, còn Tiêu Chiến thì một mình chiếm trọn sự yên tĩnh này.
Việc dã ngoại này hoàn toàn được trao đổi trong nhóm, tài khoản mạng xã hội của Tiêu Chiến cũng có trong nhóm, nhưng tài khoản đó chưa từng xuất hiện trong khung trò chuyện, Tiêu Chiến chưa từng tham gia bất kỳ sự kiện ngoại khóa nào của nhóm lớp, Lý Manh muốn Tiêu Chiến hòa nhập vào lớp 1, cũng muốn lớp 1 chấp nhận Tiêu Chiến, vì vậy cô muốn Tiêu Chiến tham gia vào các hoạt động của lớp 1 càng nhiều càng tốt.
Trước đây, cô chỉ thực hiện trách nhiệm của một lớp trưởng công tư rõ ràng, nhưng lúc này, cô đột nhiên phát hiện ra rằng mình có lòng riêng.
Lý Manh đi tới, cho đến khi bóng của cô phủ lên trang sách của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến mới từ từ ngẩng đầu lên, nhìn cô.
Lông mi của Tiêu Chiến hơi dài, lúc nào cũng lạnh lùng rủ xuống che phủ nhãn cầu, lông mi đen và nhãn cầu chồng lên nhau, khiến đôi mắt cậu trông cực kỳ đen, cực kỳ lạnh.
Lý Manh nhìn vào mắt Tiêu Chiến, khẽ cong môi, nhẹ giọng hỏi: "Tiêu Chiến, cậu có thể giúp tôi một việc không?"
Tiêu Chiến nhìn cô, có vẻ như không hứng thú, định thu hồi tầm mắt trở lại trang sách.
Lý Manh nắm bắt cơ hội nói: "Tôi phải đến ngôi làng bên kia để mua than, có thể hơi nặng, cần một bạn nam giúp đỡ, những bạn khác trong lớp đều có sắp xếp riêng, ừm... Tiêu Chiến, cậu có rảnh không? Có thể đi giúp tôi một chút không?"

“Mẹ nó! Nóng quá!" Tống Minh Nghị ném củ khoai lang vừa nướng xong xuống bãi cỏ.
Giang Xuyên cười bên cạnh: "Ngu à, dùng tay cầm luôn đi."
Vương Nhất Bác ngồi bên đống lửa đã tắt, dùng một thanh gỗ khuấy đá lửa, đều đều nướng củ khoai lang vừa mới cho vào.
Giang Xuyên cười ngã vào người hắn, đầu gối Vương Nhất Bác bị va vào một bên, hắn cau mày, "chậc" một tiếng: “Con mẹ mày..."
Giang Xuyên quay đầu lại, nhìn động tác của Vương Nhất Bác, ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, một lúc sau nhỏ giọng hỏi: "Anh Bác, bên cạnh có nhiều khoai nướng như vậy, sao anh vẫn phải tự nướng riêng thế."
Vương Nhất Bác phủi bụi trên tay, giọng điệu có phần hờ hững: "Thích."
Giang Xuyên giơ tay buộc tóc mái, giả vờ hỏi: "Anh nướng cho học sinh giỏi à?"
Vương Nhất Bác quay đầu nhìn cậu ta.
Giang Xuyên chiến lược rút lui: "Nhìn gì thế? Em chỉ hỏi thôi, chỉ hỏi thôi mà."
Kết quả là Vương Nhất Bác chỉ khẽ thu hồi tầm mắt, khẽ "ừ" một tiếng, hắn cúi đầu khuấy củ khoai lang đó, nghiêm túc xem mức độ chín của củ khoai lang: "Nếu mày rảnh rỗi ở đây, thì đi tìm cho tao một cái túi."
Đang nói chuyện, Tống Minh Nghị bên kia lại cầm điện thoại chạy tới, anh ta đưa màn hình điện thoại đến trước mặt Vương Nhất Bác, cười khúc khích dùng khuỷu tay huých hắn: "Duma! Hôm nay anh lại nổi tiếng ở khối 10 rồi, cười chết tôi, anh Bác của chúng ta mặc đẹp như vậy đi qua trước mặt toàn khối, trong nhóm bây giờ lại nhiều người hỏi thăm anh hơn."
"Tấm ảnh 'lao cải'(*) bị treo ở tầng dưới của anh giờ đã lan truyền khắp nơi rồi,” Tống Minh Nghị cười không ngừng, anh ta ho một tiếng: "Quan trọng nhất là, có người ẩn danh hỏi trong nhóm rằng xu hướng tính dục của anh có thể là... nam không? Đcm! Anh xem này, chỉ có dòng này... quả thực là thuốc nổ hạng nặng!"
(*): Một bức ảnh chụp người bị phạt lao động cải tạo
Tống Minh Nghị quay đầu thúc giục Vương Nhất Bác xem, vừa quay lại ngẩng đầu lên, liền đối mặt với một khuôn mặt vô cảm đang nhìn chằm chằm vào mình.
Vương Nhất Bác có rất nhiều tin đồn kỳ lạ, bản thân Vương Nhất Bác không mấy quan tâm, họ cũng luôn xem đó là những câu chuyện cười vô lý, nhưng Vương Nhất Bác hôm nay có vẻ hơi khác, Tống Minh Nghị khựng lại dưới ánh mắt của hắn, vô duyên vô cớ hỏi: "Sao thế?"
Điện thoại trong túi của Vương Nhất Bác rung lên, dùng một tay lấy thanh gỗ khều củ khoai lang từ dưới đá lửa ra, vừa lấy điện thoại, vừa cau mày hỏi Tống Minh Nghị: "Ai hỏi?"
"Không biết, ẩn danh, tôi thử câu xem, xem có thể câu được con chó chết này ra không..."
Tống Minh Nghị đang gõ chữ trên điện thoại, nhưng phát hiện Vương Nhất Bác đang ngồi lười biếng bên cạnh đột nhiên đứng dậy, sau đó như một cơn gió lướt qua anh ta, Tống Minh Nghị còn chưa kịp phản ứng, Vương Nhất Bác đã nhanh chóng rời khỏi trước mặt anh ta.
Giang Xuyên ở xa xa cầm trên tay một chiếc túi ni lông, cùng một bạn nữ trong lớp đi tới, Vương Nhất Bác đi ngang qua trước mặt cậu ta, Giang Xuyên gọi một tiếng, nhưng Vương Nhất Bác như thể không nghe thấy, hoàn toàn không dừng và ngoái đầu lại.
Giang Xuyên đi đến, trên chỗ ngồi trước của Vương Nhất Bác chỉ có một củ khoai lang mới nướng xong, cậu ta dùng đầu gối đẩy vai Tống Minh Nghị: "Anh ấy lại chạy đi đâu rồi? Củ khoai lang nướng nửa ngày cũng không thèm ăn nữa à."
Tống Minh Nghị cũng quay đầu nhìn lại, bóng lưng của Vương Nhất Bác đã sắp biến mất khỏi tầm mắt của họ: "Không biết nữa, hình như nhìn điện thoại xong rồi đi luôn."
...
Chuẩn bị tiệc nướng ngoài trời của lớp 1 rất đầy đủ, nhưng đến giờ vẫn chưa chính thức nướng được vì than thứ quan trọng nhất vẫn chưa được lớp trưởng mua về.
Ban đầu họ đang chậm rãi sắp xếp gia vị và rau củ, nhưng đột nhiên có một bóng đen từ xa tiến về phía lớp họ, đó là Vương Nhất Bác, thấy người đến, họ đã theo phản xạ có điều kiện tìm kiếm trước cậu câm của lớp họ.
Quả nhiên, Vương Nhất Bác mặt không cảm xúc đi đến lớp họ, hành động đầu tiên cũng là đảo mắt tìm người.
Đỉnh núi là một bệ rộng, xung quanh cây cối thưa thớt, tầm mắt nhìn bao quát có thể thấy toàn bộ diện mạo, vì vậy họ đều không tìm thấy bóng dáng của Tiêu Chiến ở gần đây.
Vương Nhất Bác đứng ở mép không nói lời nào, họ đều nghĩ rằng hắn không tìm thấy Tiêu Chiến thì sẽ rời đi, nhưng không ngờ Vương Nhất Bác đột nhiên đi đến bên giá nướng thịt vừa dựng xong của họ, trực tiếp thò tay túm lấy cổ áo của Hồ Thành.
Giá nướng thịt bị va phải, những nam nữ sinh bên cạnh theo bản năng lùi lại phát ra tiếng kêu kinh hãi, sức của Vương Nhất Bác rất lớn, hắn chỉ dùng một tay đã kéo Hồ Thành ngã xuống đất.
Hồ Thành ngã ngửa ra sau, thậm chí còn chưa phản ứng kịp chuyện gì xảy ra, cậu ta bị Vương Nhất Bác kéo lê trên mặt đất hai bước, rồi mới giãy giụa chống cự: "Cậu... Cậu muốn làm gì!"
Vương Nhất Bác vẫn mặc bộ đồ buổi sáng, bộ đồ thể thao màu đen, kéo khóa kéo đến tận cùng, màu trơn làm cho đường nét khuôn mặt hắn vô cùng rõ ràng và lưu loát, buổi sáng họ nhìn thấy Vương Nhất Bác đi bên cạnh Tiêu Chiến, phản ứng đầu tiên là thấy Vương Nhất Bác đẹp một cách vừa mắt, nhưng lúc này, Vương Nhất Bác mặt lạnh cúi đầu kéo Hồ Thành trên mặt đất, họ chỉ thấy hắn vô cùng đáng sợ.
"Tiêu Chiến đâu?" Giọng Vương Nhất Bác rất lạnh lùng, hắn hỏi Hồ Thành đang nằm dưới đất.
Câu hỏi của Vương Nhất Bác ngay lập tức khơi dậy cơn giận của Hồ Thành, cậu ta điên cuồng chống cự: "Thằng câm chết tiệt! Tất nhiên là đi chết rồi! Đi chết rồi!"
Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn thẳng vào cậu ta, biểu cảm trên mặt không hề thay đổi, chỉ là vô thức nhíu mày, hắn dùng sức hất tay lật ngược toàn bộ Hồ Thành, Hồ Thành cao gần 180, nhưng sức giãy giụa dưới tay Vương Nhất Bác lại vô cùng nhỏ bé, toàn thân Hồ Thành bị hất tung, mặt đất cũng bị cậu ta khuấy động một lớp tro.
Sau khi bị lật lại, Hồ Thành bị ép phải dùng mặt chạm vào mặt đá thô ráp, còn đầu gối của Vương Nhất Bác thì đè nặng lên phần eo của cậu ta, khiến cậu ta đau nhói không chịu nổi, không còn sức lực để giãy giụa.
Vương Nhất Bác ấn chặt gáy Hồ Thành, nuốt nước miếng rồi mới mở miệng nói: “Mày sai người theo dõi Tiêu Chiến."
Giọng điệu của Vương Nhất Bác là giọng kể lại, giọng nói phát ra thậm chí nghe còn rất bình tĩnh, lời vừa dứt, Hồ Thành dưới tay hắn đột nhiên cứng đờ.
Dạo trước Vương Trịnh liên tục công tác ở nơi khác, hai ngày trước mới về mới có thời gian giải quyết yêu cầu của Vương Nhất Bác, cũng vì vậy mà vừa rồi Vương Nhất Bác mới nhận được tin, hắn mới biết Hồ Thành và tên đầu gấu trường nghề kia có quan hệ họ hàng.
Vương Nhất Bác chưa bao giờ tin vào những sự trùng hợp vô cớ, chỉ có điều này, hắn đã ngay lập tức khóa chặt Hồ Thành.
Bàn tay đặt trên gáy dùng sức rất lớn, miệng Hồ Thành bị ép mở ra, cát sỏi thô ráp cọ xát vào mặt cậu ta, cũng bị cậu ta nuốt vào miệng, thậm chí cậu ta còn không có cơ hội để phủ nhận và biện giải.
"Rốt cuộc cậu ấy đã làm gì bọn mày? Bọn mày đều muốn phạm tội! Đều muốn đi trêu chọc cậu ấy!" Vương Nhất Bác khi xuất hiện trước mặt mọi người luôn tỏ ra lạnh lùng hoặc hờ hững, giọng nói của hắn có cảm giác lạnh lùng mệt mỏi rõ ràng hơn, nhưng lúc này trước mặt mọi người lớp 1, trong câu nói hắn nói ra, rõ ràng hơn là sự tức giận không thể kìm nén được, tất cả những người có mặt đều có thể nghe ra được sự tức giận đó.
“Con mẹ mày có thể đừng trêu chọc cậu ấy nữa không! Mẹ kiếp!”
Vương Nhất Bác liên tục tăng thêm sức lực dưới tay, mũi miệng Hồ Thành dần bị cát sỏi trên mặt đất lấp đầy, eo và tứ chi của cậu ta hoàn toàn không thể cử động, các ngón tay co giật, cậu ta đã không còn sức để giãy giụa, rồi đột nhiên bị Vương Nhất Bác lật lại, đột nhiên có được không gian để thở, cậu ta còn chưa kịp hít một hơi thật sâu, thì một luồng gió đấm mạnh mẽ đã ập đến trước mặt cậu ta.
Hồ Thành theo bản năng nhắm mắt nghiêng đầu, nhưng cú đấm như dự đoán đã không giáng xuống.
Trước khi ra tay, cánh tay của Vương Nhất Bác đột nhiên bị một bàn tay từ phía sau kéo lại, phản ứng của cơ thể hắn là hất ra, nhưng hắn phản ứng nhanh hơn khi nhận ra chủ nhân của bàn tay đó là ai.
Vương Nhất Bác từ từ quay đầu lại, quả nhiên, Tiêu Chiến đang đứng sau lưng hắn, ngược sáng, Vương Nhất Bác chỉ có thể nhìn thấy đôi lông mày hơi nhíu lại của cậu.
Hai người họ đứng ngược sáng nhìn nhau.
Tiêu Chiến nắm chặt cánh tay hắn vẫn không buông ra, Vương Nhất Bác bình ổn hơi thở, thuận theo sức của cậu, từ từ buông Hồ Thành dưới tay ra, lại thuận theo sức của cậu đứng dậy.
Tiêu Chiến cuối cùng cũng buông tay, cậu nhìn Vương Nhất Bác, trong ánh mắt chỉ có thứ mà Vương Nhất Bác mới hiểu được, sau đó cậu tự xoay người, đi trước rời khỏi nơi này.
Vương Nhất Bác khựng lại, lạnh lùng liếc Hồ Thành trên mặt đất, rồi mới bước theo.

Tiểu Im Lặng ( Cv Trúc Mã Câm Mà Ai Cũng Ghét Là Của Hot Boy Trường)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ