Nói xong, LingLing liền quay trở lại phòng thay quần áo, thay một bộ đồ khác, ngó lơ Orm vẫn đứng ở cửa.
-"Huhu..."
Orm như một đứa trẻ, không chiều cô, cô liền khóc, nhõng nhẽo đến khi có ai chịu dỗ dành. Tính khí này đương nhiên do sống trong sự nuông chiều của nhà họ Sethartanapong, năm năm trước luôn gây phiền phức, chọc phá LingLing, năm năm sau cũng không có thay đổi, hễ chọc đến là liền khóc đến toé lửa.
Cô đã quên mất rằng một tháng trước hai người gần như đã đi đến bước đường cùng, không đội trời chung. Càng hiên ngang cho rằng chuyện tối qua cô định đi không ai biết. Càng không sợ hãi nổi giận, càng quên mất rằng cô từng nói đứa bé trong bụng không phải con của LingLing, mà theo lẽ thường người khác sẽ không bao giờ đếm xỉa đến phụ nữ đã phản bội mình. Bây giờ Orm vô cùng không có lý lẽ, vô pháp vô thiên chỉ biết LingLing không chiều mình là LingLing sai.
Orm ngó lại thấy LingLing vẫn cứ thay đồ, không đếm xỉa mình, Orm liền khịt khịt mũi, nín khóc.
-"Hichic..."
-"Hic..."
-"Cạch" Cửa vừa mở ra.
-"Huhu..." Orm thấy LingLing đi ra thì liền khóc tiếp. Đáng thương đứng ở đó, nhìn LingLing.
LingLing thay một quần tây màu trắng, áo sơ mi đen tôn lên nước da trắng nõn, hiên ngang đẹp đẽ đi qua mặt Orm, ngay cả nhìn cũng không nhìn chứ đừng nói là dỗ dành.
Orm thấy LingLing không thèm nhìn mình mà đi ra khỏi phòng luôn liền ôm bụng bầu chạy theo.
LingLing đi xuống cầu thang, Orm đi theo phía sau, vẫn khóc.
LingLing đi ra phòng khách, cô cũng đi theo sau, không ngừng khóc.
Người hầu trong nhà đương nhiên biết phụ nữ được người chiều hư chính là cái dạng khó dỗ như Orm nên thầm cắn răng, than thở.
LingLing thật sự muốn bước ra xe, Orm liền nắm chặt tay LingLing, kéo lại.
-"Này...em đi đâu vậy?"
-"Công ty." LingLing nhàn nhạt nói.
-"Tôi...tôi cũng muốn đi..." Orm rất giỏi lật mặt, coi lúc nãy mình mới gào vào mặt LingLing bảo không thèm xem như chưa từng xảy ra.
LingLing quả thật đang cố nén cười, nhìn bộ dạng này của Orm âm thầm lắc đầu. Muốn trị được cô, quả không thể dùng lời ngon tiếng ngọt, chỉ cần giả ngó lơ cô liền chịu không được mà làm hòa.
LingLing thế nên không có bắt chẹt cô, hai tay đút vào túi quần, nói:
-"Chị không ăn sáng thì đừng hòng lên xe."
Nói rồi, LingLing xoay người trở vào nhà. Orm nhanh chóng hiểu, chạy theo.
Nhìn bàn ăn vô cùng phong phú, Orm đảo mắt.
-"Ăn đi." LingLing thấy cô cứ gấp líu ríu, hơi nhíu mi tâm. Bình thường chẳng phải cô vẫn ăn rất nhiều sao, kể từ lúc mang thai càng lâu thì càng ăn nhiều.
-"Tôi... tôi... no rồi..." Orm dối lòng nói. Len lén giơ bàn tay mũm mĩm của mình ra nhìn, sau đó liếc sang từng ngón tay thon dài, mảnh khảnh của LingLing, Orm khẽ rùng mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
[LingOrm] Cưng Chiều Vợ Cũ
RomanceOrm: -"Em chỉ nhìn thấy chị cười nên đâu biết rằng sau bóng lưng kia chính là chị đang khóc." LingLing: -"Cũng chỉ vì chị luôn tươi cười nên em mới cho rằng chị chính là không quan tâm em đang đi cùng với người phụ nữ khác, và chị không yêu em." Và...