4. Mây mưa

94 16 5
                                    

WARNING: R18, chương này có chứa một chút bạo lực, hãy lưu ý trước khi đọc, lưu ý trước khi đọc, lưu ý trước khi đọc.

***

Nỗi đau len lỏi vào khắp nơi, đồng hồ trong đầu Lâu Vận Phong chậm chạp và nặng nề lê từng bước. Mỗi giây trôi qua, em đều nghe thấy tiếng xương thịt mình kêu lên đau đớn: má, cổ tay, đầu gối, da thịt, và phía sau.

Một nửa cơn đau buộc em phải nhớ rằng người đang đè lên mình lúc này là Ruler, người mà em không thể nói ra. Nửa còn lại của cơn đau lại như một liều thuốc an thần, tê liệt em, khiến em quên đi cách mình đang bị đối xử.

Người đàn ông Hàn Quốc tỏ ra thiếu kiên nhẫn khi khuếch trương, và động tác của anh cũng không hề nhẹ nhàng. Các khớp ngón tay đi vào rất sâu, khi Lâu Vận Phong cảm thấy đau, em cũng cố gắng chịu đựng mà không dám khép hai chân lại. Mỗi khi em có chút ý định trái ngược, dù chỉ là một hành động nhỏ, ánh mắt có vẻ bình tĩnh của Ruler lướt qua, khiến lưng em ớn lạnh, thậm chí là sợ hãi. Khi cơn đau và nỗi sợ quấn lấy cơ thể và tâm trí em, Lâu Vận Phong tự nhiên học được cách làm vui lòng người đàn ông Hàn Quốc này—hoàn toàn phục tùng, vô thức ngoan ngoãn. Điều này giúp em cảm thấy đỡ hơn một chút.

Một ngón tay nhanh chóng trở thành ba ngón tay, không ngừng va chạm bên trong thành ruột. Lâu Vận Phong vô thức vặn mình một chút, dù em có nhắc nhở bản thân bao nhiêu lần đừng né tránh, nhưng cơ thể vẫn phản ứng theo bản năng. Em cảm thấy như mình đã phạm sai lầm, vội vã nhìn người Hàn Quốc, nóng lòng muốn nhận được một phản hồi.

Quả nhiên, chỉ một động tác nhỏ như vậy cũng đã bị người đàn ông Hàn Quốc phát hiện. Lâu Vận Phong đối diện trực tiếp với ánh mắt của anh, thấy người đàn ông Hàn Quốc đang bị ham muốn hành hạ, nhưng khi nhìn về phía em, ánh mắt lại lạnh lẽo vô cùng. Trong khoảnh khắc đó, một luồng khí nghẹn lại trong ngực em, khiến hơi thở như ngừng trệ.

Lâu Vận Phong thở hổn hển, cảm giác nơi đó như sắp bị xé rách. Đôi mắt đỏ ngầu không kiểm soát được mà trào ra nước mắt, nhưng em không muốn khóc, vì thế cố gắng kìm nén. Em phẫn uất, tại sao người phải chịu đựng những chuyện này lại là mình? Nhưng đồng thời, em cũng cảm thấy như thể đây là điều tất nhiên. Nhanh đến mức em đã bắt đầu học cách thích nghi với mọi thứ bản thân chưa từng tưởng tượng đến. Em không biết mình còn đang cảm thấy tủi thân vì điều gì, em không thể nghĩ đến và cũng không dám nghĩ đến.

Trong khoảnh khắc hai mắt gặp ấy, Park Jaehyuk đột nhiên nhận ra một sự thật ẩn giấu: dưới vẻ ngoài xinh đẹp này, dường như có một Missing mà ngoài anh ra, chẳng ai khác phát hiện được. Cảm xúc trong đôi mắt đó quá phức tạp, cơn giận không dám thể hiện rõ ràng, mà bị chôn sâu dưới lớp vỏ bọc của sự tủi thân và đáng thương.

Ngón tay của người Hàn Quốc vô tình ấn vào một chỗ nào đó, như có một dòng điện lập tức xâm chiếm não bộ của Lâu Vận Phong. Dù đã cắn môi, em vẫn bật ra một tiếng kêu. Người Hàn Quốc liếc nhìn em, và khi Lâu Vận Phong thấy nét mặt hài lòng thoáng hiện lên trên gương mặt ấy, em bất chợt cảm thấy tảng đá nặng nề đè nặng trong ngực mình lăn xuống. Em thở phào nhẹ nhõm, ngây người nhìn chằm chằm vào người Hàn Quốc.

[Chifeng] Nguyên tắc khống chếNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ