Lưu Dung dời mắt khỏi tấm giấy xuyến trải trên mặt bàn gỗ lê, hỏi lại lần nữa: "Đổng Húc đến nhà Thái bộc?"
Nghe ám vệ khẳng định, cặp mắt Thái tử bén lên trong sát na*, nhưng ngay lập tức y đã khôi phục vẻ đạm nhiên, tiếp tục nhúng mực phác họa đường nét khung hình, hạ bút rất đỗi thờ ơ, vậy mà những nét vuông, thẳng, cong, tròn tưởng như tùy tiện ấy vẫn dung hòa ra dáng lầu gác, cây cỏ: "Hai người họ nói gì? Có nghe được không?"
* Khái niệm thời gian trong Phật giáo, có nghĩa là "niệm khoảnh": ý nghĩ lóe lên.
"Thưa không, Vệ úy thính tai, tiểu nhân không thể lại gần."
"Ừm." Lưu Dung dùng ngón trỏ mở nắp tráp đựng mực màu, đổi bút, lấy nét đan thanh điểm tô trên cành mực nhánh nước. Dáng vẻ y chăm chú, khóe môi ngậm cười tao nhã như thể toàn bộ tâm trí đều đang đặt vào bức tranh trước mặt, ra dấu cho ám vệ nói tiếp. Gã tâu: "Tiểu nhân còn có một phát hiện, ban đầu định sẽ điều tra kỹ hơn nhưng sau khi cân nhắc thì cho là nên bẩm báo với điện hạ."
Thái tử cho phép gã nói, vừa nghe thấy điều đó thì nhướn mày lộ vẻ ngạc nhiên: "Thật ư?" Dù vậy, bàn tay đang đi nét chẳng hề có dấu hiệu run, sẩy, hay lệch một li chuẩn mực, tựa hồ cảm xúc trên mặt và hành động trên tay là hai thứ hoàn toàn tách biệt với nhau, y trầm tư giây lát rồi bảo: "Chuyện này ta cũng là lần đầu tiên nghe, ngươi hãy đến chỗ Ngạn Công hỏi thử."
"Vâng."
"Mặt khác," Thái tử gác bút, "Đổng Chiêu Nhuận miệng lưỡi xảo quyệt, dễ làm nhiễu loạn lòng người, đừng để hắn quấy rầy Thái bộc nữa."
Ám vệ cẩn tuân rồi ẩn mình vào trong bóng tối. Lưu Dung cất bức tranh vẽ dở, sau đó truyền Triệu Mạnh Đức vào: "Ngày mai khi cổng cung mở, ngươi chọn lấy vài bánh trà tiến cống đợt này đem biếu Ngạn Công, nói là ta hiếu kính ông ấy."
Hôm sau, vừa tảng sáng Triệu Mạnh Đức đã đem quà đến phủ Quận công thăm hỏi. Ngạn Công nồng hậu mời gã vào ngồi, nói mình vừa mới sai nhà bếp làm vài món điểm tâm theo công thức quận Ngạn, trao cho gã đem về Đông cung. Mạnh Đức mang tráp bánh trái về giao cho nhà bếp, đến bữa chiều thì dâng lên Thái tử. Thái tử cũng không kiêng dè gã, y nhìn ngắm đĩa điểm tâm giây lát, đoạn dùng đũa chẻ một miếng bánh nếp nướng làm đôi, gắp mẩu giấy được giấu bên trong ra, thản nhiên xem rồi đốt trụi.
.
Sau tuần lễ bái, bộ Lễ dâng lên các chữ lành để chọn làm thụy hiệu cho đức ông, Dụ Đế chọn lấy chữ 'Liệt' rồi hạ lệnh làm minh tinh*. Sau khi minh tinh được giương lên, Thiên tử chính thức phát tang trên toàn quốc, chuông chùa khắp kinh kỳ đồng thời ngân vang, Hoàng thành mở cổng cho phép dân chúng tiến vào bái lạy linh cữu Liệt Đế trước khi ngài lên đường tiến nhập hoàng lăng. Trong vòng một tháng kể từ lúc phát tang, người dân đế đô phải kiêng cữ rượu chè, không mặc trang phục sặc sỡ vui tươi. Các phường hát múa mua vui bị dán phiếu lệnh cấm mở cửa, có lính lệ thường xuyên kiểm tra. Bá quan sớm chiều mặc tang phục vào chầu. Mặt khác, hôn lễ được trông đợi sẽ cử hành vào tháng Ba này của Thái tử đương triều cũng bị dời lại ít nhất là sang năm.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Tình trai/Ongoing] Chỉ Trách Người Quá Ung Dung
RomanceTên truyện: Chỉ trách người quá ung dung. Tác giả: A Tử. Thể loại: Tình trai, 1x1, cổ đại chính kịch, "đánh nhau, vờn nhau rồi yêu nhau", Công - người già hay mệt mỏi nhìn tưởng dễ xơi mà không hề dễ xơi x Thụ - người gì đã đẹp lại còn vừa ác vừa ti...