Tiếng cười vang lên khắp công viên, Yoko và Faye đang tận hưởng buổi chiều cuối thu với không khí mát mẻ và những chiếc lá vàng rơi lả tả. Cả hai cùng đi dạo quanh khu vườn mà họ thường xuyên lui tới, trao nhau những câu chuyện ngọt ngào về tương lai. Mọi thứ dường như thật hoàn hảo, bình yên và giản dị.
- Nhìn kìa, Faye! Những bông hoa cúc trắng kia đẹp thật!
Yoko hớn hở nói, tay chỉ về phía những khóm hoa bên lề đường.
Faye mỉm cười, đôi mắt dịu dàng nhìn Yoko.
- Ừ, đẹp thật.
Cô trả lời, rồi như có một ý nghĩ nào đó hiện lên trong đầu, cô bỗng bước nhanh về phía khóm hoa.
- Cậu định làm gì vậy?
Yoko ngạc nhiên hỏi.
Faye không trả lời, chỉ cẩn thận cúi xuống và hái một bông cúc trắng. Nàng xoay người lại, bước về phía Yoko với nụ cười nhẹ nhàng trên môi. Cô đưa tay ra, đặt bông hoa vào tay Yoko, ánh mắt đầy trìu mến.
- Cho cậu đấy. Tớ biết cậu thích hoa.
Faye nói nhỏ, giọng nói của cô ấm áp như làn gió thu.
Yoko nhìn bông hoa trên tay, cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
- Cảm ơn cậu, Faye... Tớ thật sự rất thích.
Faye chỉ cười khẽ, rồi bất ngờ xoay người lại.
- Chờ tớ chút, tớ muốn lấy thêm vài bông nữa cho cậu.
Chưa kịp để Yoko phản ứng, Faye đã nhanh chóng băng qua đường để hái thêm hoa từ bên kia công viên. Nhưng khoảnh khắc ấy lại trở thành thảm kịch.
Một tiếng còi xe đột ngột vang lên. Chiếc xe tải lao đến với tốc độ chóng mặt, không kịp dừng lại. Tiếng "bùm" vang vọng khắp không gian. Mọi thứ tối sầm lại trước mắt Faye.
Yoko giật mình tỉnh dậy, mồ hôi ướt đẫm trên trán. Cô thở hổn hển, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Ánh sáng yếu ớt của buổi sáng len lỏi qua khe cửa, nhưng lòng Yoko đầy lo âu. Cô không thể ngừng nghĩ về giấc mơ vừa qua.
- Không, không thể nào!
Yoko thì thào, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.
- Chỉ là một giấc mơ thôi.
Cô thì thầm tự trấn an, nhưng nỗi sợ mất Faye vẫn bám chặt lấy tâm trí cô. Căn phòng vẫn yên tĩnh, khiến không gian xung quanh có phần lạnh lẽo.
Ngày hôm nay... Là sinh nhật Faye.
Yoko chợt nhớ ra. Cô đã lên kế hoạch từ trước, sẽ dành trọn vẹn ngày hôm nay để ở bên Faye, mang theo hoa và bánh sinh nhật như mọi năm. Cô đã không thể nào quên ngày này, từ những ngày đầu cả hai chỉ là bạn cùng bàn, cho đến khi họ thổ lộ tình cảm và trở thành tất cả đối với nhau.Mùa đông lạnh giá, tuyết rơi lặng lẽ phủ kín những con đường vắng. Yoko chậm rãi bước qua những mảng tuyết dày, đôi bàn tay nắm chặt bó hoa cúc trắng cùng chiếc bánh sinh nhật nhỏ. Trước ngôi mộ, Yoko quỳ xuống, đặt bó hoa ngay ngắn, ánh mắt đượm buồn nhìn tấm bia đá khắc tên người cô yêu.
- Faye.
Yoko thì thầm với nụ cười nhẹ, mắt cô hơi ướt.
- Hôm nay lại là sinh nhật cậu rồi. Mình mang bánh và hoa đến đây, như mọi năm... Nhưng lần này, mình cảm thấy khác.
Cô ngồi xuống bên ngôi mộ, lấy ra một chiếc nến nhỏ, thắp lên trên chiếc bánh sinh nhật mà cô đã cẩn thận chuẩn bị. Ngọn nến run rẩy trong làn gió lạnh, nhưng Yoko không để ý đến cái lạnh thấu xương đang bao quanh mình. Cô nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu hát.
- Happy birthday to you... Happy birthday to you... Happy birthday, dear Faye... Happy birthday to you...
Giọng hát của Yoko vang lên trong không gian tĩnh lặng, nhẹ nhàng và đầy cảm xúc. Những âm thanh dịu dàng ấy như xuyên qua không khí lạnh giá, bay xa về một nơi nào đó – nơi mà cô tin rằng Faye đang lắng nghe.
- Cậu còn nhớ không? Mỗi năm mình đều hát bài này cho cậu nghe. Cậu lúc nào cũng cười, bảo rằng mình hát chẳng hay gì cả, nhưng cuối cùng lại hát theo mình...
Yoko cười nhẹ, nhớ lại những khoảnh khắc ngọt ngào đã qua.
- Giờ thì chỉ còn mình mình hát thôi.
Ngọn nến trên chiếc bánh nhỏ đã cháy gần hết, nhưng Yoko không vội dập tắt. Cô ngồi tựa lưng vào tấm bia đá, nhắm mắt lại, cảm nhận tuyết rơi nhẹ trên tóc và vai áo.
- Cậu biết không, Faye, mình có rất nhiều điều muốn kể cho cậu nghe.
- Chuyện đầu tiên, là về việc mình đã cố gắng hoàn thành những dự định mà chúng ta từng nói đến. Mình đã nộp đơn vào trường đại học mà cậu thích. Mình đậu rồi đấy, Faye! Cậu có tin không? Thật sự là mình đậu rồi!
Yoko bật cười, mắt vẫn đượm buồn.
- Nhưng lại chẳng còn ai để mình chia sẻ. Cảm giác trống rỗng khi không còn cậu bên cạnh giống như việc một bài hát yêu thích bỗng dưng im lặng.
Cô im lặng một lúc, đưa tay vuốt nhẹ lên mặt bia đá như thể chạm vào bàn tay Faye.
- Mình nhớ cậu nhiều lắm, Faye. Có những đêm mình nằm mơ thấy cậu vẫn còn ở đây, vẫn cùng mình đi học, đi chơi, và nắm tay mình giữa những cơn gió lạnh. Nhưng rồi mình lại tỉnh giấc, và tất cả chỉ là một giấc mơ thôi...
Những giọt nước mắt từ từ lăn xuống má Yoko, cô cố gắng ngăn lại, nhưng nỗi đau quá lớn.
- Tại sao mọi thứ lại kết thúc như vậy, Faye? Mình đã mơ, mơ rằng tất cả chỉ là cơn ác mộng, và cậu sẽ quay lại bên mình. Nhưng cậu không trở lại...
- Mình vẫn giữ thói quen đi qua những nơi mà chúng ta từng đến..
Yoko nói, đôi mắt nhìn vào khoảng không trước mặt. - Quán cà phê mà cậu thích, thư viện mà chúng ta từng cùng nhau học bài... mỗi lần đến đó, mình lại thấy hình ảnh cậu trong trí nhớ.
Cô dừng lại, hít một hơi thật sâu, và tiếp tục:
- Mình đã mơ thấy cậu đêm qua. Một giấc mơ thật kinh khủng. Mình thấy cậu gặp tai nạn, và mình đã mất cậu mãi mãi... nhưng cậu biết không? Mình đã tỉnh dậy, và đó chỉ là một giấc mơ. Nhưng rồi mình chợt nhận ra, thực tế còn đau đớn hơn cả giấc mơ đó.
Cô lau nhẹ khóe mắt, nụ cười yếu ớt vẫn trên môi.
- Mình không thể tỉnh lại và gặp cậu nữa. Mình chỉ có thể đến đây, ngồi trước mộ cậu, và nhớ về tất cả những kỷ niệm của chúng ta.
Yoko đứng trước mộ Faye. Gió nhẹ thổi qua, những bông hoa cúc rung rinh trong gió. Trời đã tối dần, những đám mây xám trôi chậm trên bầu trời. Đôi mắt đăm chiêu nhìn tấm bia mộ khắc tên Faye.
- Faye,
Cô nói nhỏ, giọng cô trầm xuống.
- Cậu vẫn ở đây, đúng không? Ở đâu đó, vẫn đang lắng nghe mình, đúng không?
Một giọt nước mắt rơi xuống, cô khẽ cười, cúi người đặt nhẹ tay lên mộ.
- Mình sẽ sống tốt, Faye. Mình hứa. Nhưng đôi lúc... mình ước cậu vẫn ở đây, để mình có thể nắm tay cậu thêm lần nữa.
Cô đứng dậy, vuốt lại bó hoa trước ngôi mộ rồi khẽ hôn lên tấm bia đá.
- Chúc mừng sinh nhật, Faye. Mình yêu cậu. Mình sẽ quay lại thăm cậu sớm thôi.
Yoko quay lưng bước đi, để lại ngôi mộ nhỏ và chiếc bánh sinh nhật lạnh giá phía sau. Bất chợt, cô nghe thấy một cơn gió nhẹ thoảng qua, và dường như có tiếng thì thầm: "Hãy sống thật hạnh phúc, Yoko. Tớ sẽ luôn ở bên cậu." Yoko mỉm cười, cảm thấy như Faye đang dõi theo từng bước đi của mình.
Trên đường về, Yoko ngước nhìn bầu trời. Những ngôi sao bắt đầu lấp lánh, tựa như những lời chào từ xa. Một nụ cười thoáng qua trên môi cô, nhẹ nhàng và ấm áp. Trong lòng cô biết, Faye sẽ luôn tồn tại, mãi mãi là một phần của cuộc sống và trái tim cô.Mặc dù cậu không còn bên tớ nữa, nhưng tớ vẫn luôn giữ cậu trong từng nhịp đập của trái tim mình. Mỗi ngày trôi qua, tớ vẫn cảm nhận được sự hiện diện của cậu trong những ký ức ngọt ngào mà chúng ta đã cùng nhau tạo ra. Tớ nhớ những tiếng cười, những cuộc trò chuyện không hồi kết và những khoảnh khắc mà chỉ cần nhìn nhau là đã hiểu được tất cả. Dù cho thời gian có làm phai nhạt mọi thứ, tình cảm tớ dành cho cậu sẽ không bao giờ thay đổi, Faye.
End
BẠN ĐANG ĐỌC
|Fayeyoko| Câu Chuyện Của Chúng Ta
FanfictionYoko: "Cậu lúc nào cũng im lặng như thế, không thấy buồn à?" Faye: "Tôi thích yên tĩnh. Không phải ai cũng cần phải náo nhiệt để thấy vui." Yoko: "Nhưng tớ thấy cậu buồn... Có bao giờ cậu nghĩ đến việc mở lòng hơn không?" Faye: "Có lẽ... chỉ với một...