🍁 Chương 21 🍁: Trùng hợp

554 16 0
                                    

Editor: Sel

Đến khi xong việc, hoa huyệt đã bị dày vò đến mức lộn ngược ra ngoài, mãi một lúc sau mới có thể trở lại bình thường.

Trần Đạc ôm cô vào nhà tắm. Giường trong phòng ngủ chính bừa bộn đến mức anh không biết phải dọn thế nào, nên sau khi tắm xong, cả hai chuyển sang phòng ngủ phụ, nơi mà Giản Thực thường ngủ lại khi giận dỗi.

Rõ ràng người thức trắng đêm là anh, nhưng giờ đây anh lại trông còn tỉnh táo hơn cô.

Trần Đạc ngậm đầu ngón tay của cô vào miệng mút lấy, như thể chưa bao giờ cảm thấy đủ. Toàn thân Giản Thực rã rời, năn nỉ anh đừng nghịch nữa.

"Lát nữa em còn phải đi làm đấy." Giản Thực nói.

Tranh thủ lúc còn sớm, cô muốn ngủ thêm một chút.

Trần Đạc: "Ừm."

Giờ đây cả hai đều cảm thấy thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sau khi vừa xong việc. Khi tỉnh dậy, trời đã sáng.

Giản Thực còn lo hôm nay đi làm cô sẽ ngáp dài ngáp ngắn, nhưng không ngờ chỉ chợp mắt thêm nửa giờ mà còn sảng khoái hơn cả ngủ đủ mười tiếng.

Những người trong tòa soạn tạp chí gặp cô đều nói: "Giản Thực, hôm nay trông cô có vẻ tươi tắn nhỉ."

Rạng sáng được thỏa mãn khiến sắc mặt cả ngày hôm nay của Giản Thực đều rạng rỡ. Dù có chút ngượng ngùng, nhưng người ngoài không biết gì nên cô chỉ cười cho qua.

Gần giờ tan làm, Trần Đạc đến đón cô.

Đây là lần đầu tiên Giản Thực thấy anh lái xe, tay anh thuần thục nắm vô-lăng, thao tác gọn gàng mượt mà.
Chiếc đồng hồ lộ ra từ cổ tay áo trông vừa đắt tiền lại sang trọng.

Nếu Giản Thực đoán không sai, chiếc đồng hồ mà Trần Đạc đang đeo ít nhất cũng phải trị giá 500.000 nhân dân tệ (tương đương 1.66 tỷ VND).

Nhưng lúc mợ giới thiệu Trần Đạc cho cô, không hề nhắc đến việc anh giàu có như vậy.

"Trần Đạc."

"Hửm?"

"Từ bé anh đã sống với bà nội à? Trước đây anh nói với em là anh không có bố mẹ, nhưng em vẫn chưa hiểu rõ về gia đình anh lắm."

Giản Thực luôn thẳng thắn, không vòng vo. Đối với cô, trong hôn nhân thì sự chân thành là điều quan trọng nhất. Nếu lúc này Trần Đạc không muốn nói, cô cũng có thể không hỏi tiếp.

"Không hẳn." Trần Đạc vừa nhìn đường vừa trả lời, chiếc xe vẫn lăn bánh một cách êm ái, "Nhưng cũng gần như vậy."

Anh có bố mẹ, nhưng họ không quan tâm đến anh, nên có cũng như không. Anh nói không có bố mẹ bởi vì giữa họ không còn mối liên hệ nào.

Người duy nhất trên đời này từng thật lòng tốt với anh, chỉ có bà nội.

Quả nhiên chỉ sau một câu, anh đã nhanh chóng chuyển đề tài, "Tối nay em muốn ăn gì?"

"Về nhà mợ ăn đi." Giản Thực đáp, "Vài ngày nữa em phải đi công tác, em muốn đến thăm họ trước."

Cô chưa hề nói trước với anh về việc cô phải đi công tác. Trần Đạc khẽ nghiến răng một cách khó nhận ra, rồi nói: "Được."

[HOÀN EDIT - H VĂN] CHỚM THU - Bạch Mao Phù LụcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ