Chương 9

12 4 0
                                    

Không biết qua bao lâu nhưng khi Thẩm Ý An đang ngồi xổm cũng sắp ngủ thiếp đi thì trong phòng tắm vang lên giọng nói của Phó Các.

Cậu tỉnh dậy sau cơn buồn ngủ, vội vàng đứng dậy.

Trong phòng tắm Phó Các đã mặc xong áo, đợi rất lâu Thẩm Y An mới đi vào.

Hắn hô lên một tiếng: "Thẩm Ý An?"

Tay nắm cửa chuyển động nhưng không có ai tiến vào.

Tay Thẩm Ý An nắm chặt nắm cửa, ngoài cửa truyền đến một giọng nói yếu ớt: "Phó tiên sinh, tôi ngồi xổm nên chân bây giờ tê rần, ngài chờ tôi một lát..."

Phó Các: "..."

Thẩm Ý An đứng ở bên ngoài hai phút, chân vẫn tê dại, nhưng lại sợ Phó Các đợi quá lâu cho nên dù có tê dại thân tàn như chí khiên mà vẫn đẩy cửa đi vào.

Nhiệt độ trong phòng tắm ngày càng tăng, dưới ánh đèn, sương mù mờ mịt thập phần ảo mộng, Phó Các vẫn ngồi trên xe lăn, trên người hắn chỉ mặc một chiếc quần lót màu đen, ánh sáng ấp áp chiếu vào những đường cơ bắp cuồn cuộn, mơ hồ có thể thấy được trên cơ bụng có những giọt nước chưa được lau.

Cảnh sắc tuy đẹp nhưng không người thưởng thức, Phó Các nhìn tay Thẩm Ý An đỡ lấy bồn rửa mặt gian nan đi về phía mình, hắn im lặng một lát rồi đề nghị: "Không cần phải đi nhanh như vậy."

Thẩm Ý An ngẩng đầu lên.

Phó Các liếc nhìn ngón chân trắng nõn trên đôi dép lê.

"Cẩn thận không ngã."

Thẩm Ý An muốn nói không, sức lực cậu rất lớn, tay cậu đỡ bồn rửa mặt cũng không sao, khi chân bớt tê, cậu có thể đi lại bình thường.

Mọi người luôn dễ dàng bị lật xe ở thời điểm tự tin nhất, tỷ như như Phó Các bỏ bữa sáng, lại tỷ như Thẩm Ý An bị tê chân.

Cậu run rẩy đi đến cuối bồn rửa tay, cảm thấy chân mình đã đỡ hơn nhiều, Phó tiên sinh gần ngay trước mắt, Thẩm Ý An tiếp tục tiến về phía trước, không thấy được vạch trắng nổi lên ngăn cách phòng tắm với phòng vệ sinh.

Buông tay khỏi bồn rửa, cái chân tê rần gần nửa ngày đá trúng vào nó, cả người Thẩm Ý An như bị điện giật, nhảy về phía trước.

Hai người đồng thời mở to mắt nhìn.

Khi còn ở trên không, Thẩm Ý An đã suy nghĩ rất nhiều.

Chân của Phó tiên sinh còn đang bị thương, sợ cú vồ của mình sẽ đụng trúng cái chân ấy nên định tránh sáng hướng khác, tuy rằng khả năng có thể ngã xuống rất đau, nhưng ít nhất Phó tiên sinh sẽ không bị thương.

Cậu nghĩ vậy định làm theo nhưng không được.

Phó Các thấy cậu ngã xuống trong nháy mắt liền đưa tay ra, Thẩm Ý An nghĩ không tồi, một mình Phó Các có thể đánh được mười người như cậu, chỉ cần hai tay cũng là quá đủ.

Khi Thẩm Ý An ngã xuống, cậu liền nhào vào lồng ngực Phó Các, bởi vì sức lực nam nhân rất lớn nên cậu không ngã vào cái chân bị thương kia, cậu thở dài nhẹ nhõm nhưng lại cảm thấy tư thế này có chút không lịch sự.

[ĐM/EDIT]Sau khi tôi nhận lời làm bảo mẫu đại lão tàn tật cong rồiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ