13.✧ 🔂🕳️

1K 137 46
                                    

-"Tại sao...mình lại yêu thằng khốn đó?...Con gái à...mẹ con tồi lắm...thằng khốn đó thật sự bỏ rơi mình sao, sao chưa bao giờ yêu mình vậy?"

Em bỗng nhiên thẫn thờ...em đang nhớ gã? Không em không yêu gã được chính gã đã giết chết cuộc đời em và đứa con chưa thành hình, Quang Anh suy nghĩ đến cứng đờ từng câu chửi rủa in sâu vào trong não em, Quang Anh lẳng lặng em có chút bất lực.

Quang Anh vừa ngậm lấy đầu bút đôi mắt em lắng xuống có chút buồn em không biết nên làm gì cũng không biết làm gì cho nên, Quang Anh gục đầu xuống bàn học đôi mắt nặng trĩu những suy nghĩ đè nặng lên đôi mắt em thiếp đi gương mặt xinh đẹp lại dịu hẳn đi lông mày thả lỏng, Quang Anh không biết khi nào đã ngủ say em lạc vào trong những suy nghĩ mơ hồ vô thức không cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm rồi có một thế lực nhìn chằm chằm em...ừ thì ko ai khác cả. Đức Duy lấy ghế ngồi xuống bên cạnh em nó nhìn em vẫn là gương mặt đó nó lấy tay sờ vào cảm giác vẫn như lần đầu nhưng bây giờ em khác lắm, gã nhìn em rồi lại liếc ra cửa sổ gã kéo rèm cửa xuống ánh mắt dán chặt vào em, Đức Duy nâng cằm em lên một cách nhẹ nhàng gã liền hôn lấy môi em. Trong cơn mê Quang Anh bị đánh thức bằng sự cồn cào ấm nóng ở đầu lưỡi, khi em mở mắt ra gã đang ôm lấy em đè xuống giường Quang Anh hốt hoảng muốn đẩy gã ra nhưng không thể, ánh mắt em tràn đầy sự sợ hãi...rõ ràng là gã đã bỏ rơi em bây giờ lại tiếp tục xâm hại em, Đức Duy luồn lách vào khoan miệng nhỏ bóp lấy cằm em mặc kệ em đã cố muốn đẩy gã ra, Đức Duy phát tiết mùi gỗ tuyết tùng nhằm muốn đẩy em đến bờ vực phát tình, Quang Anh rưng rưng môi lưỡi dung hợp cả người bị đè lấy chẳng thể di chuyển.

Gã nhìn em cự nguậy ánh mắt đầy sự khao khát đầu môi em ngọt ngào như thìa đường nấu chảy, Quang Anh rưng rưng kí ức bị xâm hại lần lượt hiện về ngay cả việc bản thân bị gã bỏ rơi, đứa con là niềm tin cuối cùng, em run rẩy muốn đẩy gã ra nhưng không được, Đức Duy nắm lấy đùi em gã muốn cởi quần em ra nhưng bị em ngăn lại cả hai dằn co qua lại, Đức Duy liền nắm lấy tóc em gã tức giận từ đầu đến cuối không nói gì lại dán gương mặt thèm được chơi đến trước mặt em, Gã kéo em về phía tường nắm lấy đầu em dọng mạnh vào tường một cách thô bạo...Quang Anh đau đớn đôi môi em mím chặt muốn hét lên nhưng cơn choáng ập vào đầu em.

-"Con đĩ hôi mày chống cự cái đéo gì, ngoan ngoãn banh lồn ra cho tao chịch thì không bị ăn đòn như này rồi!"

Đức Duy bóp lấy má em nhìn máu chảy từ đầu em xuống gã không quan tâm mà tát mạnh lên má em sau đó tức giận kéo em lên giường, Quang Anh như mất hết sức lực ánh mắt như muốn nhắm chặt lại lần nữa, Quang Anh nhìn gã nhìn con ác quỷ trước mặt không thể làm được gì đôi mắt em lúng xuống như lạc vào tầng hầm tối tăm, Đức Duy nhìn em lại tiếp tục cúi xuống hôn lấy môi em mất kiểm soát mà cởi áo em ra mà dùng tay đấm mạnh vào bụng nhỏ...vì mới bị sảy thai khiến bụng em làm điểm yếu chí mạng gã nhả môi em ra mặc kệ em ôm lấy bụng lại hả hê nhìn em.

-"Nó chết rồi chứ gì? Mày không bỏ nó thì chính tao sẽ đấm chết nó, Quang Anh ngẩn mặt lên nào đau lắm nhỉ?"

Đức Duy nhìn em đầy sự hả hê...Quang Anh ôm lấy bụng mồ hôi nhể nhại em đau đớn lắm chứ nhưng phòng thì cách âm có làm gì thì cũng không ai nghe thấy...em muốn gào lên nhưng không thể em run rẩy lùi vào góc mặc kệ gã đang nhìn chằm chằm em, Đức Duy tặc lưỡi gã nhìn em một cách đầy thèm khát gã kéo tay em về phía mình mặc kệ em cự nguậy cố gắng rời khỏi vòng tay thô bạo giả tạo của gã, Đức Duy thấy em không nghe lời liền nắm tóc em kéo mạnh em về phía người mình rồi ôm em vào lòng, Quang Anh gồng mình cố thoát ra nhưng lại ăn một đâm ngay eo con đau dằn xé ruột gan khiến em chỉ biết gào lên trong vô thức.

-"Ah...hức...làm ơn...dừng lại đi mà...đau...đau quá..."
Em rơm rớm nước mắt nhìn gã còn gã chỉ mỉm cười nắm lấy tay em đan vào lòng bàn tay mình nhưng lại kéo mạnh ra sau ai cũng biết lực của một thằng thanh niên mạnh cỡ nào còn lại trong đội tuyển bóng rổ, Đức Duy siết chặt tay em mặt kệ em gào lên vì đau kéo mạnh nó ra sau.

-"Quang Anh, mày vui nhỉ? Thằng nhóc đó có vẻ cũng thích mày!"

-"ahhh...hức...đau quá...LÀM ƠN ĐỪNG MÀ!"

Đức Duy thả tay em ra, Quang Anh gào lên cảm thấy hai cánh tay như đã bị tách rời khỏi vai em run rẩy cố lùi ra xa nhưng gã lại liền nắm lấy tóc em kéo em đến trước đũng quần mình thô bạo đè em xuống áp sát mặt vào nó, Quang Anh bị buộc phải bú cặc gã, em run rẩy lắc đầu nhưng lại bị nắm lấy cằm và ăn một vả.

-"Ngon nhỉ? Bú nó, à để tao cầm lấy nó rồi đút cho mày"

Đức Duy dùng một tay bóp lấy mặt em tay còn lại Lấy con cặc bự của mình ra sục rồi bỏ trước miệng em mặc kệ em mím chặt môi lắc đầu liên tục gã liền dùng chân đạp vào bụng em, Quang Anh bắt buộc phải ngậm lấy em run rẩy nhìn gã miệng lưỡi cũng phải bú lấy nó, sự kinh tởm ngập đầy khoé miệng em chẳng thể kháng cự cứ nhắm chặt mắt mút lấy như kẹo, Gã thấy vậy liền đè em xuống thật sâu cả mặt ngập vào mớ lông chưa dọn dẹp, Quang Anh cảm thấy bị ngộp thở em run rẩy những ngón chân co quắc lại không biết phải làm sao...em liền sợ hãi ngất lịm đi.

Gã thấy vậy không dừng lại còn ấu dâm hơn mà liên tục lạm dụng thân thể em để thoả mãn không biết bao nhiêu lần, tỉnh dậy từ những cơn đau thấu xương mặc kệ em kêu la vẫn là vì lợi ích của bản thân, Khi em tỉnh dậy bản thân đã như con búp bê đau nhức như bị bẻ hết các chi vậy em nhìn cả thân thể lắm lem tinh trùng trước mặt, em không thể làm gì ánh mắt đầy sự sợ hãi mà co ro vào trong góc như một món đồ chơi mặc kệ người được mình gọi là anh hai, cưỡng hiếp bắt ép bản thân làm cái bồn chứa tinh, em gục đầu xuống...em muốn rời khỏi đây nhưng gã đã tìm đến tận phòng, nỗi sợ lại không cho phép em chia sẻ em chỉ biết khóc nấc lên giấu vào trong tim...trái tim đã bị xâm hại, cưỡng hiếp lạm dụng đến phát điên.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
"Quang Anh ở nhà với Duy đi, mẹ với ba bận đi công tác 1 tuần con cũng tập trung thi đi nhé"

Trong bữa cơm ba của em nói lên suy nghĩ của mình, em sợ hãi gục đầu xuống hai tay cọ vào nhau không dám nhìn mặt gã, Đức Duy nhìn em rồi mỉm cười giả tạo đồng ý, mẹ của cả hai thấy sai sai nhưng không thể làm được gì. Quang Anh ngước mặt lên nhìn thấy gã đồng tử lại suy diễn...em sợ hãi đôi môi mím chặt.

-"Đừng lo, con sẽ chăm sóc em ấy"
Đức Duy mỉm cười rồi vỗ vào vai em, Quang Anh sợ hãi em chỉ dám gật nhẹ đầu theo lệnh gã.

-"Vậy cứ thế đi tối nay ba mẹ đi luôn"
Ba em nói lên không kịp để mẹ em ý kiến ông đã dùng bữa xong và đi lấy đồ, Quang Anh với ánh mắt long lanh nhìn mẹ mình nhưng bà chỉ biết hướng ánh mắt an ủi em chẳng thể làm gì.

-"Mày chuẩn bị đi, khi ông bà già đó rời đi những tình yêu mày muốn tao sẽ đáp ứng"
Đức Duy cười lạnh rồi tập trung vào ăn uống...em biết bản thân sẽ chết...chỉ sau tối hôm nay thôi. Gã nhìn em ánh mắt đầy sự chiếm hữu gã đã tìm thấy một món đồ chơi...
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
--------------------
Heh hết ròi bai bai mãi mãi iu moa moa 😘 💅 🥀💐 ✨ 🥰 💗

𝘟â𝘮 𝘗𝘩ạ𝘮 - 𝘊𝘢𝘱𝘳𝘩𝘺Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ