38 || minchan are both here for him

33 6 2
                                    

ー minchan vẫn luôn sát cánh bên anh mà

"anh không hiểu, jeongyeon nói anh ấy quay lại đây sau lớp nhiếp ảnh mà. nhưng có thấy ảnh đâu đâu?" mingyu vừa nói bằng giọng lo lắng, vừa đảo mắt khắp sân trường, cố gắng tìm kiếm bóng hình của chàng trai mà vốn cậu đã sớm phải lòng. cậu quay phắt đầu lại khi chan bước đến sau khi kiểm tra khu vực phía sau. trái ngược với mingyu đang rất bồn chồn, chan vẫn giữ được vẻ bình tĩnh. dù đúng là nó đang lo sốt vó không kém gì, nhưng chan cố gắng không để lộ ra ngoài điều đó. chính nhờ vào sự bình tĩnh đó, nó có thể quan sát xung quanh kỹ hơn, và nó bắt được một âm thanh nhỏ như tiếng sụt sịt mà mingyu chắc chắn không nghe thấy. "im đi, anh mingyu."

"cậu đùa đấy à? thôi đi, anh đang không có tâm trạng giỡn đâu. anh jun vừa mới ngất và bây giờ anh wonwoo cũng mất tích luôn rồi kìa!" mingyu hét lên. sau tình huống nguy cấp của jun, cả nhóm ai cũng căng thẳng. mingyu và chan ngóng được chuyện từ tụi học sinh bàn tán với nhau ngoài hành lang. may mắn rằng seokmin kịp tìm được joshua đang vùi mình trong kệ sách của thư viện trước khi anh cũng biến mất như wonwoo sau khi jun được đưa lên xe cấp cứu. cậu trai tóc nâu đã trấn an mingyu và chan rằng cậu và anh joshua chẳng sao, và thúc giục hai người đi tìm thành viên cuối cùng trong nhóm.

đó là lý do vì sao hai người giờ đang ở sân sau trường, tìm kiếm chàng trai tóc đen dựa trên tin tức nghe từ một bạn học. chan cau mày vì sự to tiếng của mingyu, thấy rất xúc phạm bởi cái cách mingyu nghĩ nó nông cạn đến mức đi đùa giỡn trong hoàn cảnh wonwoo mất tích thế này. nó cũng lo lắng cho vị đàn anh không kém gì mingyu, và ý nghĩ rằng wonwoo bỏ đi đủ khiến tim nó đau nhói rồi. chan bảo mingyu im lặng chẳng qua chỉ để không gian được yên tĩnh đi, để nó nghe lại âm thanh sụt sịt kia một lần nữa từ một góc gần đó trong sân trường.

"anh nhảm vừa thôi, bộ anh không nghe thấy gì à?" chan thì thầm, ra hiệu về phía phát ra âm thanh. mingyu chậm rãi gật đầu, hạ giọng để cùng chan lần theo tiếng động. cả hai nhìn quanh sân, tiến theo hướng mà tiếng sụt sịt phát ra. cả hai dừng lại khi âm thanh đã trở nên đủ rõ ràng, rồi khẽ nhìn qua góc tường gạch để nhìn chàng trai tóc đen đang ngồi đó, vùi mặt vào đầu gối đang ôm chặt vào ngực.

"anh wonwoo-" mingyu bắt đầu nói, cúi người xuống ngang tầm với wonwoo. anh giật mình khi nghe tiếng của mingyu đột ngột vang lên gần mình đến vậy. anh không nghĩ là sẽ có ai tìm thấy mình, hay thậm chí quan tâm đến việc đi kiếm. dù anh thấy nhẹ nhõm vì cả chan và mingyu đều ở đây thay vì để mình cô đơn, nhưng cảm giác đó nhanh chóng bị lấn át bởi sự mất mặt khi hai đứa bắt gặp anh trong một tình trạng yếu đuối như vậy. có lẽ cảm giác này cũng giống với lúc jun cố giải thích cho những hành động của mình hồi hai người cãi vã, cảm giác lép vế này đúng là khó mà chịu được. "không, coi như hai đứa không thấy anh ở đây đi."

"anh làm gì ở đây vậy?" wonwoo ngẩng đầu lên khỏi đầu gối, nhìn về phía mingyu vừa hỏi. mingyu giờ cũng ngồi xuống đất, đặt chân vừa đủ để chúng đan vào chân của wonwoo khi anh dần giãn người. mọi thứ đều hiện rõ trên khuôn mặt wonwoo; đôi mắt hơi đỏ và sưng lên có lẽ vì khóc trước khi hai người đến. biểu cảm của anh đờ đẫn, như thể đang cố thích nghi với ánh sáng ban ngày, rồi lại lấy tay áo mà lau mũi.

shuajun | childish.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ