Chương 79: Ngoại truyện 1

1.5K 61 9
                                    

-Mật Kết-

Anh Tăng Lý:

Chào anh ạ.

Tôm ngon lắm, Quả Quả rất thích. Tôm là món ngon nhất mà Quả Quả từng được ăn, cảm ơn anh.

Hy vọng lần sau anh sẽ mang tôm cho em ăn nữa ạ.

(ps: Em trai tôi không lễ phép, không cần để ý đến em ấy, em ấy không cho tôi sửa.)

Tờ giấy viết lời cảm ơn chất lượng không tốt, giống như là từng bị ướt nước, thỉnh thoảng Tăng Lý lại dùng đầu ngón tay miết lên tờ giấy ấy, nghĩ đến tâm trạng lúc ấy của Bạch Dương, rốt cuộc như thế nào.

Cậu mở một tờ giấy khác, đó là lúc Bạch Dương đã đi đến nơi xa gửi cho cậu một bức thư.

Tăng Lý:

Gần đây anh khoẻ chứ?

Tôi thi đại học rồi, là một ngành học rất bình thường. Nhưng tôi rất hài lòng, hy vọng anh cũng nhớ đến tôi, tôi ở đây mọi thứ vẫn rất tốt.

Cảm ơn anh khoảng thời gian ấy đã quan tâm chăm sóc, sách anh tặng rất có ích, tôi đã đọc hết rồi. Nhưng vì để ở đây với tôi không còn tác dụng nữa nên đã quyên góp cho trẻ em miền núi, hy vọng anh sẽ không trách tôi.

Quả Quả nói, có tôi rất hạnh phúc, nhưng tôi lại cảm thấy câu này tôi nên là người nói mới phải.

Nếu ban đầu không có em ấy luôn bên tôi, tôi cũng không kiên trì được đến bây giờ, mười mấy năm ấy thật sự quá khổ cực, cũng may tôi đã vượt qua rồi.

Anh nói định luật bảo toàn may mắn, trước đây thật ra tôi không tin, nhưng bây giờ tôi tin rồi, tôi cũng thường nói với bọn trẻ quanh tôi như vậy.

Cảm ơn lòng tốt của anh.

Năm mới gặp.

(ps: Không biết vì sao, học sinh của tôi đột nhiên biết đến sự tồn tại của Tiểu Bạch Dương, ngày nào cũng hát cho tôi nghe, phiền quá. Đứa trẻ kia đừng nói là chưa đi đầu thai đấy nhé, cho nên gần đây tôi thường đi chùa, bái BồTát nói với người rằng cái tên nhóc bướng bỉnh Quả Quả vẫn bám lấy tôi.)

Hy vọng anh mọi thứ đều tốt.

Bạch Dương.

Cuối cùng vẽ thêm một cái mặt cười.

Những chuyện liên quan đến Bạch Dương mấy năm nay thỉnh thoảng Tăng Lý cũng có nghe.

Ví dụ như năm đầu tiên cậu đã vô cùng khổ cực, thậm chí phải lưu lạc đầu đường, những cũng may sau khi Thái Vũ biết được, ngay trong đêm bỏ hết mọi thứ bắt xe đến chỗ cậu, thời gian ấy nghe nói rất quyết liệt, hai người dây dưa một năm trời, Thái Vũ kiên trì không ngừng cuối cùng cũng khiến Bạch Dương buông lòng phòng bị.

Tháng sáu năm thứ hai, sau khi kết thúc kỳ thi đại học, nghe nói Bạch Dương vẫn luôn rất bình tĩnh, nhưng tối hôm nhận được thư trúng tuyển cậu đã uống say, đêm hôm ấy cậu đứng trên phố cười lớn, như một tên ngốc hét to, tôi cuối cùng cũng được giải thoát rồi! Cuối cùng có thể rời khỏi đây rồi!

Phóng khoáng hơn bất kỳ ai.

Nhưng rồi lại khóc đến bất tỉnh nhân sự.

Cuối cùng Thái Vũ phải vác cậu về nhà, cậu hỏi Thái Vũ với ánh mắt mờ mịt, "Anh thật sự thích em sao?"

[Đam Mỹ] Lại Đây Chồng Hôn Một CáiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ