"Con cá này mặt nhìn y chang em luôn đó An!""Anh Hiếu!!! Đồ trai tồi."
Minh Hiếu cười khổ, liền xáp lại bên Thành An. Nhưng thằng nhóc kia có vẻ không dễ dàng tha thứ cho Hiếu như vậy; nó quay lưng, không thèm nhìn mặt anh.
"Anh xin lỗi bé An mò."
"Oẹ." Đăng Dương chứng kiến màn này một cách cực kỳ rõ ràng, khuôn mặt anh hiện rõ vẻ khinh thường hai con người đang chim chuột trước mặt.
"Hai cái thằng này đúng là..." Đăng Dương nói nhỏ :"Đúng không Quang Anh?"
Khoảng lặng trôi qua thật chậm chạp; Đăng Dương cau mày, anh không nghe thấy tiếng người đáp lại. Mang theo ánh mắt quan sát xung quanh, anh thấy một dáng người quen thuộc đang đứng gần ở một bể cá khá xa mọi người.
Anh thở dài, vậy là nãy giờ những lời anh nói đều là lời bỏ đi.
Bước đến gần Quang Anh, Đăng Dương không vội gọi em; đứng cách một khoảng đủ để nắm thóp tất cả, anh lặng lẽ quan sát em nhỏ.
Cậu thiếu niên chăm chú theo dõi bể cá trước mặt, toàn là những chú cá màu vàng sặc sỡ. Nhìn em vậy, anh trông thấy thật yên bình.
Để ý hơn một chút, anh thấy khuôn miệng em còn không ngừng mấp máy thứ gì đó. Tò mò, Đăng Dương khẽ tiến lại gần thêm, lắng tai nghe thật kĩ.
"Để anh ổn định cảm xúc... Có lẽ đến lúc chấm dứt kết thúc thật rồi,
Kí ức lại triệu hồi... Nỗi đau~"
Từng lời đối phương hát, anh đều mượn làn gió mang đến, thu gọn chúng vào tai.
Đăng Dương đã từng nghe qua bài hát này một lần, là lần tình cờ nghe thấy khi anh đến nhà Quang Anh chơi. Anh nghĩ, có vẻ đây là một bài hát yêu thích của em.
Trùng hợp, ở khu vực em đang đứng cũng đang phát đi bản nhạc này. Chả trách em lại lủi lủi một mình đứng ở đây ngắm cá, ra là đứng đây nghe nhạc.
Lặng lẽ thu thập thêm một thông tin mới. Song, Đăng Dương liền vỗ vai đối phương.
"Quang Anh, làm gì ở đây thế?"
"Ơ.. Dạ!" Giật mình, miệng em vẫn còn đang ngân nga bài hát kia, bất ngờ bị anh phát hiện.
Hai bên má Quang Anh dần ửng hồng, em biết, Đăng Dương có lẽ đã nghe thấy rồi... Xấu hổ chết mất.
"Haha.. Em hát bài gì thế? Nghe hay thật đấy!" Nhìn em có vẻ ngại ngùng, anh không thể nhịn được cười.
"Anh Dương làm em giật mình..." Quang Anh xụ mặt.
"Anh xin lỗi." Đăng Dương xoa nhẹ lên hai bên má mềm mềm của em :"Mà em hát bài gì thế, thật sự rất hay, anh muốn-"
"Không nói chuyện với anh!"
Mặt em đỏ lựng vì nghĩ Đăng Dương vẫn còn cố tình trêu mình vì chất giọng cợt nhả. Em quay lưng, bước nhanh về phía Minh Hiếu và Thành An.
"Làm gì mặt đỏ thế Quang Anh?" Thành An lên tiếng.
Quang Anh vội vã lắc đầu :"Không có gì!"
