Chờ Park Jiyeon được đưa đến bệnh viện, làm một loạt kiểm tra, xác nhận thai nhi không có việc gì xong, trái tim treo lơ lửng của Kim Myungsoo mới hoàn toàn chạm đất được.
Đứng ở cửa phòng bệnh, anh nhìn Jiyeon đã sớm mỏi mệt nằm ngủ trên giường, trong lòng cũng dần an tĩnh lại.
Lúc đầu khi nhận được điện thoại nói cô bị ngã cầu thang, anh thật sự khẩn trương vô cùng, thậm chí còn hối hận vì mình không ở bên cạnh cô nhiều hơn một chút. Khoảnh khắc này anh mới phát hiện, thì ra mặc dù trong lòng mình không ngừng tự nhủ cô chỉ là công cụ sinh con, nhưng đến khi cô thật sự xảy ra chuyện, bản thân lại lo lắng đến nhường này.
Nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh lại, anh lạnh lùng ra khỏi bệnh viện, đi về nhà.
Bước vào cửa chính, anh liền nhìn thấy bà Lee cùng một đám người làm đều đứng ở cửa, giống như đã chờ anh lâu lắm rồi.
Mặt không chút thay đổi đi vào phòng khách, anh vừa ngồi xuống ghế salon, bà Lee liền lập tức tiến tới dò hỏi: "Cậu chủ, cô chủ không sao chứ?"
Myungsoo hơi ngẩng đầu, dùng một loại ánh mắt khiến người ta khó lòng nắm bắt để nhìn bà, thuận đà cười lạnh nói: "Bà cảm thấy sao?"
Cho tới bây giờ bà Lee chưa từng thấy Myungsoo dùng vẻ mặt này nhìn mình, trong lòng lập tức căng thẳng, sợ hãi nói: "Người hiền như cô chủ ắt có trời phù hộ, nhất định sẽ không có chuyện gì."
Myungsoo chỉ khẽ hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn một người giúp việc đứng sau lưng bà Lee hỏi: "Cô nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao cô chủ lại bị ngã cầu thang?"
Người giúp việc kia bị Myungsoo gọi tên, hoảng sợ vô cùng, vội vàng cung kính đáp: "Tôi...tôi cũng không rõ ràng lắm...hình như là trên bậc thang có quần áo dính dầu mỡ, lúc cô chủ xuống lầu không cẩn thận giẫm phải nên trượt chân..."
"Trên bậc thang sao lại có quần áo dính dầu mỡ? Chuyện vệ sinh do ai chịu trách nhiệm?" Myungsoo nghe xong câu trả lời của người giúp việc kia, vẻ mặt phẫn nộ quát.
"Cậu chủ, vệ sinh bậc thang là do tôi phụ trách, nhưng mà sáng nay tôi đã lau dọn rất sạch rồi, không có khả năng xuất hiện quần áo dính dầu mỡ được. Hơn nữa, trên bậc thang đó từ trước giờ cũng chưa từng có quần áo dính dầu mỡ..." Người phụ trách việc vệ sinh cầu thang lập tức bước ra khỏi đám người, vẻ mặt không thẹn với lương tâm đáp.
Nét mặt của Myungsoo lúc này có chút âm u khó đoán, thật ra anh cũng cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ.
Vệ sinh trong nhà trước giờ vẫn luôn sạch sẽ, chưa từng có chuyện này xảy ra, sao bây giờ lại bất ngờ xuất hiện. Còn nữa, vì cái gì mà trên bậc thang có quần áo dính dầu mỡ không rõ nguyên nhân chứ? Trừ phi là có người cố tình làm vậy.
Nghĩ đến đây, anh khẽ nhíu mày, nhìn bà Lee trước mặt nói: "Bà là quản gia, mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do bà xử lý, bà cảm thấy chuyện này rốt cuộc là vì sao?"
Bà Lee nghe thấy Myungsoo hỏi ý kiến mình, gương mặt hồn bay phách lạc vì có phần lo lắng lập tức trở nên căng thẳng, vội vàng nói: "Cậu chủ, chuyện này tôi cũng không rõ ràng lắm, nhưng mà, xin hãy cho tôi chút thời gian, tôi nhất định sẽ điều tra ra sự thật."
Bà ta vừa dứt lời, người giúp việc phụ trách vệ sinh cầu thang giống như đã nhớ ra điều gì đó, lớn tiếng kêu lên: "Đúng rồi, trước đó không phải quản gia đã lên lầu để gọi cô chủ xuống dùng cơm sao? Mọi người chúng tôi đều ở dưới lầu làm việc, chẳng lẽ lúc bà lên lầu không phát hiện ra có quần áo dính dầu mỡ ư?"
Cô ta vừa dứt lời, sắc mặt Myungsoo liền thay đổi, đôi con ngươi bình tĩnh giống như lưỡi kiếm sắc bén bắn về phía bà Lee, khiến bà ta kinh hoảng cuống quít cúi đầu, không dám đối diện cùng với nó.
Bà ta điều chỉnh tâm trạng của mình một lúc, dù sao cũng là người làm đã công tác nhiều năm trong nhà họ Kim, bà ta hít một hơi sâu rồi nói: "Trước khi lên lầu tôi cũng không hề nhìn thấy quần áo dính dầu mỡ, nếu không nhất định sẽ gọi người đến lau dọn sạch sẽ."
Người giúp việc kia nghe vậy, vẻ mặt như đang suy nghĩ nói tiếp: "Vậy thì kỳ lạ, quản gia đi lên chỉ có một lúc mà thôi, mà chúng tôi đều ở dưới lầu, không ai lên tầng cả, sao bất ngờ lại xuất hiện một đống quần áo dính dầu mỡ chứ?"
Lời của cô ta gián tiếp đem mũi nhọn hướng về phía bà Lee, trong chốc lát, sắc mặt bà Lee trở nên khó coi lạ thường, nhưng lại không tìm được lời nào để phản bác, bởi vì chỉ cần bà ta phản ứng quá khích sẽ khiến người ta có cảm giác mình đang thẹn quá hoá giận.
Kim Myungsoo nghe đến đây, trong lòng đại khái đã hiểu rõ, cặp mày nhíu chặt cũng dần giãn ra, nhìn về phía mọi người nói: "Được rồi, chuyện này dừng tại đây, tất cả mọi người không được nhắc lại nữa, đi làm tốt việc của mình đi."
Bà Lee thấy vậy còn tưởng mình nghe nhầm, mở to mắt, nhìn Myungsoo phất tay áo kêu mọi người giải tán, lúc này bà ta mới yên lặng xoay người, lau mồ hôi lạnh trên trán, bà ta biết, với trí thông minh của Myungsoo, cậu ta chắc chắn sẽ hoài nghi bà, vậy nhưng cậu ta vẫn lựa chọn cho qua chuyện này, chứng tỏ cậu ta đang cố ý bao che cho mình.
Nghĩ đến việc Myungsoo cố ý bảo vệ mình, bà ta bỗng cảm thấy vô cùng vui vẻ, trả giá bao năm nay ở nhà họ Kim cuối cùng cũng không hề uổng phí.
Thế nhưng bà ta đâu biết rằng, sở dĩ Myungsoo tạm thời dìm chuyện này xuống là bởi vì muốn điều tra rõ ràng mục đích bà ta làm như vậy.
Lúc anh đi ra khỏi nhà, trở về bệnh viện, Jiyeon đã tỉnh. Bây giờ cô đang nằm trên giường, mở to mắt nhìn trần nhà, không biết đang nghĩ đến chuyện gì.
Myungsoo chậm rãi đi đến bên giường, Jiyeon lập tức chuyển tầm mắt về phía anh, sau một lúc lâu, cô thấy anh mở miệng nói: "Chờ sức khoẻ của em bình phục, vẫn nên đến biệt thự Kang Nam ở thì hơn."
"Bà Lee đã nói hết tất cả mọi chuyện rồi sao?" Nét mặt Jiyeon rất bình tĩnh, cô biết Myungsoo nói vậy tức là việc cô ở lại nhà bên kia đã không còn an toàn nữa.
Myungsoo không ngờ Jiyeon lại biết chuyện này có liên quan đến bà Lee, anh vẫn còn đang kinh ngạc đã nghe thấy tiếng cười khổ của cô vang lên: "Anh hãy nói với bà Lee, nếu bà ấy nguyện ý nói hết mọi chuyện năm đó bà ta và Son Naeun hãm hại em, em sẽ suy nghĩ đến việc tha thứ cho bà."
"Em nói cái gì? Năm đó Son Naeun đã hại em?" Myungsoo thật không ngờ Jiyeon lại nói những lời đó, trên thực tế, chuyện này đã giấu trong lòng cô rất lâu, lúc ở trên xe cứu thương, cô đã định nói, nhưng bởi vì khi đó cô còn chưa suy nghĩ kĩ càng, cũng muốn nhìn xem bà Lee sẽ có phản ứng gì nên mới im lặng không tố cáo. Giờ thấy Myungsoo đã biết chuyện bà Lee giở trò quỷ, theo trực giác cô cho rằng bà ta đã chủ động nhận tội với anh, cho nên quyết định giúp bà ta lập công chuộc tội.