-Ngốc à, sao lại bỏ đi hả? Sao lại trốn tránh anh? – Doojoon cầm tay Hyunseung áp lên mặt mình xuýt xoa
3 tên bạn thân JunYoJin vừa nhận được tin Hyunseung gặp nạn liền chạy ngay vào bệnh viện. Cả 3 mở cửa bước vào thì thấy Hyunseung nằm bất động trên giường với cái chân bị bó bột to đùng, Junhyung nóng nảy vội lao tới nắm cổ áo Doojoon hét:
-Yoon Doojoon, cậu làm gì Seungie mà để cho cậu ấy ra nông nổi như vậy hả?
-Thôi đi, đây là bệnh viện – Yoseob nhắc nhở Junhyung, nghe Yoseob nói vậy Junhyung thả tay mình ra, hít thở lấy lại bình tỉnh.
-Seungie đang sống yên ổn, vừa gặp lại cậu liền xảy ra chuyện, cậu yêu Seungie cái kiểu gì vậy hả? – Jin liếc xéo Doojoon
-Tớ xin lỗi – Doojoon cụp mặt
-Lúc trước vì những lời sỉ nhục của ba cậu mà Seungie mới bỏ đi, bây giờ vì trốn tránh cậu mà cậu ấy phải nằm đây, tớ thật sự muốn đấm cho cậu vài đấm – Junhyung tức giận
-Trong thời gian qua không có mặt của Seungie, ba cậu có nói bóng gió gì cậu ấy không há? Chắc ông ta phải hả hê lắm rồi – Jin đoán mò
-Đã lâu tớ không nói chuyện với ông ta và không về cái nhà đó nữa rồi – Doojoon bình thản nói
-Cậu đùa à? – JunYoJin trố mắt nhìn Doojoon
-Cậu làm vậy có thể giải quyết được gì? Dù sau ông ta cũng là ba cậu, cậu định tránh mặt đến khi nào? – Yoseob nhíu mày
-Đồ thằng bất hiếu, cậu định không nhìn mặt mẹ mình luôn sao? – Jin đả kích
-Tớ không muốn ngày nào cũng phải nhìn mặt ông ta, ngày nào cũng thấy thái độ với những lời nói chói tai của ông ta. Ừ thì ông ta là ba tớ nhưng có bao giờ ông ta nghĩ cho cảm giác của tớ? Còn mẹ tớ, tớ biết bà ấy sẽ không vui vẻ gì khi con trai mình như vậy, nhưng tớ không còn sự lựa chọn nào khác... – Doojoon nói những lời đó, cũng đã làm cho JunYoJin 1 phần nào đồng cảm, cảm thông.
-Là lỗi của tớ, tớ nên quan tâm Seungie nhiều hơn, nên nghĩ cho cảm giác của cậu ấy. Tớ hứa, từ nay tớ sẽ bù đắp lại tất cả cho cậu ấy - Doojoon nhìn Hyunseung rồi quay sang quả quyết nói
-Cậu liệu hồn đó. Hãy chăm sóc cho Seungie thật tốt, BỌN TỚ SẼ LUÔN DÕI THEO CẬU – Junhyung trừng mắt nhìn Doojoon
"Seungie à, từ nay anh sẽ luôn ở bên em, chăm sóc cho em, không cho em rời xa anh nữa đâu. Anh hứa đó"
----------------------------------
Đã hơn 2 tháng kể từ ngày cậu bị tai nạn nằm trên giường, ngày nào anh cũng ở bên cạnh cậu, ngày nào cũng trò chuyện với cậu dù chỉ có mình anh nói.
-Seungie à, dậy anh dẫn đi chơi nè... Anh nhớ em quá à, muốn nghe giọng nói của em ghê gớm mà không nghe được. Haizz
----------------------------------
Ông bà Yoon biết cậu nằm viện nhưng chỉ luôn âm thầm quan sát anh và cậu qua khung cửa sổ phòng bệnh, không muốn làm phiền 2 người. Ông thấy con trai mình nặng tình với cậu như vậy cũng đã dần hồi tâm chuyển ý. Ông không muốn giữa 2 ba con ông có khuất mắt mãi, đến 1 ngày ông quyết định cùng bà Yoon vào phòng bệnh thăm cậu và tiện thể nói chuyện với anh.
BẠN ĐANG ĐỌC
Longfic | JunYo - DooSeung - JinMin | Duyên Số
Fiksi Penggemar\Fic đầu tay \Có cảnh giường chiếu ^3^ "Cậu là người đặt biệt quan trọng đối với anh. Nếu mất cậu anh sẽ rất buồn và đau khổ, là sự nuối tiếc theo anh đến suốt cuộc đời".