~~~~ BẢN QUYỀN OF ME ! ♥Kashisue493♥ ~~~ Không mang ra ngoài ! OK ~~~~
~~~~~~
Chap 23
Khu giải trí hôm nay khá ít người, có lẽ vì đây không phải là ngày nghĩ
- Đến khu tàu lượn siêu tốc đi anh – Nó lôi hắn đi
- Cho tôi 2 vé – Hắn nói với nhân viên không cảm xúc mà không hiểu sao chị nhân viên này tay lấy vé nhưng mắt thì không rời người hắn. Cái kiểu này cho vé luôn chứ khỏi lấy tiền
Trò chơi này nó rất thích. Mọi người trên tàu đua nhau la hét vì sợ, chỉ riêng nó và hắn thì cảm thấy sung sướng...
- Sợ thì đừng chơi, hét nghe nhức cả tai – Hắn bực mình nói
- Vui vậy mà bọn họ hét tứ lung tung, chán bỏ xừ!
Hết chuyến tàu, tất cả mọi người bước xuống, kẻ nôn ói, kẻ say sẫm, kẻ đứng không nổi, kẻ chóng mặt,... đủ thứ kẻ... Riêng nó và hắn, lắc đầu chán nản và ung dung thông thả bước ra khỏi đám đông trước những ánh mắt ngưỡng mộ
Nó kéo hắn từ chỗ này lếch sang chỗ khác, chơi đủ thứ loại trò chơi cảm giác mạnh và đến đâu họ cũng là tâm điểm chú ý của mọi ánh mắt. Trạm dừng chân tiếp theo là khu xe điện đụng
- Lớn rồi còn chơi cái này à? – Hắn hỏi
- Đương nhiên, xem coi ai thắng nha!
- Chơi luôn – Hắn đã bị lôi cuốn
- Yah, coi chừng xe tông - Nó đâm đầu vào xe hắn
- Chết nè!! – Hắn hí hửng
Hai người đâm qua đâm lại làm náo loạn cả khu giải trí hôm nay. Nó cùng hắn bước qua từng khu trò chơi một. Nơi tiếp theo đến là gian hàng ném lon lúc trước, bác chủ tiệm vẫn nhớ rõ tụi nó vì hắn ném rất ấn tượng( gian lận rất ấn tượng á hả ông chú ):
- Hai cháu lại đến à? Trông có vẻ bây giờ 2 đứa là 1 đôi – bác chủ tiệm cười hiền từ
- Dạ, tụi cháu chào bác- Nó lễ phép
-Anh à, em muốn có 1 con gấu như lần trước! – Nó quay sang hắn nài nỉ
- Luật chơi như cũ phải không bác? – Hắn hỏi
- 6 trái nha cháu, hơn 1 quả nữa – Bác ấy cười
- Dạ!!!
" boong ...boong...boong..." – 6 tầng lon đã bị hắn ném ngã dễ dàng
- Kĩ thuật của cháu tiến bộ lắm! – Bác rất hài lòng về hắn ( tiến bộ ở đây là do hồi bữa sehun nhận được con gấu bông là do hối lộ chứ không phải thục lực cảu ẻm đâu á :v )
- Cảm ơn bác- Hắn nói 1 cách ngắn gọn
- Đây cháu trai, hãy cố nắm giữ hạnh phúc này thật chặt nhé! – Bác ấy đưa con gấu bông cỡ lớn cho nó
- Dạ, chúng cháu chào bác! – Nó dạ thì dạ nhưng ánh mắt ấy vẫn mang mỗi nổi buồn giấu kín
- Bây giờ em muốn đi đâu nữa không công chúa nhỏ?
- Ra biển nha anh, bây giờ cũng gần tối rồi!
Chiều ý nó, hắn cũng đưa nó ra biển. Ngay trong lòng hắn lúc này đọng lại suy nghĩ: "Hình như hôm nay Luhan toàn đến những nơi chứa đầy kĩ niệm của hắn và nó, Luhan hôm nay kì lạ lắm". Nghĩ vậy nhưng hắn cũng cho qua thôi
Một lần nữa hắn cùng nó nắm chặt tay nhau đi trên bãi cát rộng, cặp nhẫn bạch kim vẫn ngày nào lấp lánh trong màn đêm. Từng dấu chân ấy vẫn như ngày nào hằn sâu trên cát. Vết chân ấy theo quy luật tự nhiên vẫn bị sóng biển xóa nhòa đi, xóa dần, xóa dần và sẽ biến mất...
- Anh nhớ chỗ này không Sehun ?
- Đương nhiên anh nhớ, anh đã trao cho em chiếc nhẫn thay cho lời yêu tại nơi này
- Sehun à, có sao đi nữa mong anh hãy nhớ rằng: EM YÊU ANH
- Sehun yêu Luhan ! – Hắn hét to vào đại dương bao la
Hắn đưa môi mình gần môi nó. 3...2...1... chạm nhau. Hắn hôn nó 1 cách ngọt ngào, nó cũng đáp trả bằng cả tình yêu của nó dành cho hắn. Hai người cùng trao cho nhau những ngọt ngào, hơi thở của hạnh phúc. Riêng nó cảm thấy sao hạnh phúc này ngắn vậy, nghĩ đến ngày mai phải đứt ruột rời xa người con trai này. Bất ngờ hai hàng nước mắt lăn dài trên đôi má hồng. cảm thấy nó đang khóc, hắn buông nó ra
- Sao em khóc vậy Luhan ?
- Em cảm thấy hạnh phúc thôi
Hắn đưa tay khẽ lau những giọt nước mắt trên gương mặt nó và thì thầm
- Đừng khóc, xấu lắm. Hãy nhớ luôn có anh bên cạnh em! – Hắn nói rồi kéo nó ngã vào vai mình
Trong màn đêm thanh vắng, 1 người tựa vào bờ vai vững chắc của 1 người con trai. Trông thì hạnh phúc không ai bằng nhưng có ai biết được hạnh phúc này sẽ biến mất khi ngày mai đến?
- Hứa là đừng quên sự tồn tại của Xi Luhan em đây nha!
- Được mà, em nghĩ chuyện tào lao gì vậy?
- Em nghĩ đến tương lai...
- Dù tương lai ra sao, hãy tin anh chỉ có mỗi mình em!
Nó cười trong hạnh phúc pha chút chua xót. Nói thì nói vậy chứ liệu ngày mai những câu nói này có còn trong trí nhớ của hắn!
Đêm buông dần, một ngày không trăng cũng không sao. Phải chăng thiên nhiên cũng thấu hiểu nổi lòng của nó. Bầu trời đen thăm thẳm như chất chứa một nổi buồn sâu lắng...
~~~~ END CHAP 25 ~~~~
Coi như au bù hồi bữa quên mất việc đăng chap đi
mà hôm nay cũng là ngày zui
nên đăng 1 lần hai chap cũng được chớ sao :v
Preview chap 26 :
Hắn vẫn với bộ dạng lạnh đến gai người
Mở bưu kiện ra, lại là những tấm ảnh, ánh mắt rực lửa của hắn khiến mọi người làm tránh xa, đôi tay hắn nắm thật chặt rỏ rõ tức giận. Hắn đấm thật mạnh vào tường. Bây giờ bàn tay ấy đã rỉ máu, nhưng vết thương nhỏ nhoi này có là gì, đâu thể bằng vết thương trong lòng hắn lúc này. Chính những bức ảnh trong bưu kiện khiến hắn trở nên như vậy: nó thân thiết trò chuyện với một người thanh niên, nó ôm anh ta, anh ta khoác vai nó,... toàn những cử chỉ thân mật của những người đang yêu nhau. Rõ ràng hôm qua nó và hắn còn đang rất hạnh phúc cơ mà. Hắn thật hy vọng đây chỉ là một hiểu lầm, nhưng tại sao người con trai trong ảnh lại chính là người lúc trước trò chuyện với nó mà hắn đã nhìn thấy? Chẵng lẽ họ không đơn thuần là bạn bè?
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Hunhan] Sẽ Có Ngày Anh Hiểu Em
FanficGặp nhau trong một cảnh tượng vô tình ….. nhưng ngay thời khác đó ông trời đã ban phú cho ta …. Chỉ cần hai mắt chạm vào nhau …. duyên kiếp luôn gắn liền …. Anh đến bên tôi ….. chăm sóc tôi ….. sưởi ấm con tim băng giá của tôi …. … Làm tôi cười …. t...