Chapter 3: Những lời nói dối (2)

3.9K 460 8
                                    

<Edited>

An Phong ngồi trên giường, tay ôm đống ảnh gia đình hồi cô chỉ mới lẫm chẫm biết đi. Đó là những bức ảnh được chụp ở nơi mà tuyết phủ trắng. Một người đàn ông Bắc Âu vác khẩu súng trường trên vai, dáng dấp cao lớn, sống mũi thẳng, đôi mắt xanh và khuôn hàm vuông tươi tắn nở nụ cười. Ngay sát bên là người phụ nữ mặc áo lông thú với chiếc mũ trùm là đầu của một con hươu mà nhánh chính của cặp sừng đã được gọt khéo léo để giảm đi trọng lượng. Người phụ nữ bế một đứa bé tầm một, hai tuổi, tay đã lăm lăm cầm con dao nhỏ trên tay. Một bức ảnh hiếm hoi chụp đầy đủ cả gia đình An Phong, gia đình luôn gắn với những cuộc đi săn. Phong lặng nhìn người đàn ông cao lớn đó một lúc lâu, cô cũng chẳng nhớ rõ cha đã bắt đầu dạy cô cầm dao từ khi nào.

Reng... reng... reng... Lúc đó là 11 giờ đêm. Giờ đó chẳng mấy ai gọi tới nhà An Phong, mà thường ngày cũng chẳng có ai gọi cả. Phong bước ra nhấc điện rồi dập luôn xuống. Đáng ra nhà cô không nên có điện thoại, điện thoại làm mẹ cô gợi nhớ lại mấy chuyện linh tinh khiến bà đau khổ.

Vừa dập máy, di động cô đã réo loạn lên. Số lạ. Vì chẳng có bạn, di động của An Phong duy nhất dùng để liên lạc giữa cô và mẹ, vậy nếu ai đó khác biết tới số này, chỉ có thể là giáo viên chủ nhiệm. Chắc là về việc mấy người "bạn" khốn nạn chơi trò rải truyền đơn sáng nay đây mà. Nghe nói, mấy vụ lùm xùm về đạo đức thế này dễ bị đuổi học lắm nên An Phong cũng thấy thoáng lo. Cô định không trả lời, nhưng tính thấy nhà trường chưa gọi cho mẹ cô thì chắc vẫn còn có chút khoan nhượng, bèn bắt máy.

- Phong à! - Đầu dây bên kia là một giọng nữ cũng chạc tuổi An Phong.- Này... đừng dập máy nhé.

- Ai đấy? - Cô nhăn mặt, giọng nói rõ quen mà không thể nhận ra, lại còn tiếng sụt sịt như là đang khóc

- Phương đây. Mày ơi con Dung mất tích rồi.- Đầu dây bên kia nói giọng run run. - Mẹ nó vừa gọi cho tao, hỏi xem nó ở đâu. Lúc chiều nó vẫn về nhà, có cặp với cả áo khoác để ở ghế. Mẹ nó lo quá, ở nhà nó còn vũng máu nữa, không biết của ai. Có khi nào nó làm liều, giết ai xong bỏ trốn không.

- Nó không ở chỗ tao. - Phong lạnh lùng nói - Và nếu muốn tìm người giúp thì nó cũng không tới đây đâu.

Đầu dây bên kia im một lúc. An Phong toan gác máy, giọng Phương bên kia lại hoảng hốt.

- Mày ơi... Hạn của con Dung là một ngày mà bây giờ đồng hồ lại còn tận 18 tiếng nữa là sao? Đáng lẽ nếu chơi bắt đầu từ 7 giờ sáng nay thì nó phải còn 8 tiếng nữa chứ? Chẳng lẽ nó....nó đi phá... thật sao?

An Phong giật mình. Từ lúc Dung bỏ chạy ban sáng, chưa ai thấy nó quay lại lớp học; hơn nữa nó về nhà rồi mới đi chứ không phải mất tích ngay thời điểm đấy. Một lượt quay thường có thời gian trong phạm vi một ngày, nếu bây giờ còn 18 tiếng, thì đồng hồ đã tự nhảy số vào khoảng 5 giờ chiều nay, tức là cùng thời gian đó, Dung có thể đã hoàn thành Dare của mình.

- Mày có nghe chuông reo lúc chiều không?

- Tao... tao không. Không nghe thấy gì hết. - Phương lắp bắp -Tầm giờ đấy Toàn đang đưa tao về nhà và nếu nó reo tao đã phải nghe thấy.

Thú săn ngườiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ