Chương 49: Cánh chim bằng

124 6 0
                                    

Đóa Sen Bên Hồ Tả Vọng - Chương 49: CÁNH CHIM BẰNG

Vết thương cũ? Tôi nhìn chằm chằm vào cánh tay phải của Quang Bình. Hèn gì ban nãy anh ta rót nước và cầm tách trà đều bằng tay trái. Đúng rồi! Trước khi Trịnh Khải soán ngôi thất bại, tôi đã gặp Quang Bình, lúc đó anh ta đã bị thương ở cánh tay. Sau vì chuyện của Trịnh Khải, tôi cũng quên mất.

- Công tử đã lấy đạn ra chưa? - Tôi thật sự lo lắng cánh tay anh ta sẽ bị thối rữa.

- Đã lấy ra rồi. - Quang Bình gật đầu. - Nhưng vết thương vẫn chưa hoàn toàn lành miệng.

Nếu đã lấy đạn rồi mà gần một tháng trời vết thương vẫn chưa lành, tôi sợ rằng vết thương của anh ta không được xử lý tốt, có khi bị nhiễm trùng cũng nên. Dù sao ở thời đại này, y học vẫn không thể so với hiện đại được.

- Bị thương thì nên ở nhà chăm sóc cho lành hẳn rồi đi chứ. Trời mưa thế này nếu thấm vào vết thương lại càng khó lành hơn.

Quang Bình tỏ vẻ ngạc nhiên:

- Không ngờ nàng thật sự quan tâm đến tôi như vậy?

Tôi hừ một tiếng, trừng mắt nhìn anh ta. Tuy Quang Bình là tướng quân của Tây Sơn, tính cách có phần cao ngạo và hay trêu đùa nhưng anh ta chưa từng làm hại tôi, vài lần còn giúp đỡ, cho nên từ lúc nào tôi đã xem anh ta như một người bạn.

Quang Bình thấy thế thì cười cười, bỗng đưa tay xoa đầu tôi:

- Không cần e thẹn đâu.

Hất tay anh ta ra, tôi hờ hững trả lời:

- Ai nói tôi e thẹn? Trời sắp tạnh mưa rồi đấy, công tử mau đi đi.

Không ngờ anh ta lại gật gù:

- Đúng là nên đi rồi.

Tôi đi theo Quang Bình ra ngoài cửa phòng. Lúc này mưa đã ngớt, chỉ còn thưa thớt những sợi mưa nhỏ và dài. Trước hiên nhà, nước mưa nhỏ xuống nền gạch tạo thành những chiếc vương miện nước nhỏ li ti thay nhau ẩn hiện. Trước ánh mắt ngạc nhiên của tôi, Quang Bình lấy chiếc áo tơi và nón lá được giấu sau chậu cây hoa nhài kê sát phòng tôi ra rồi mặc lên người, bên ngoài chiếc áo vẫn còn vài ba giọt nước mưa nhỏ xuống đất. Anh ta đội chiếc nón lá tròn tròn che khuất nửa khuôn mặt, lại đưa tay xoa đầu tôi:

- Có muốn đi cùng tôi không?

Tôi lại hừ một tiếng, hất tay anh ta ra:

- Lần sau đừng đến thế này nữa.

Quang Bình gật đầu:

- Vài ngày sau nàng nhớ đến tìm tôi ở quán trà, tôi sẽ tặng nàng một món quà.

Tôi không gật đầu, không lắc đầu, cũng không nói gì. Quang Bình cười cười:

- Tôi đi đây.

- Đi cẩn thận!

Quang Bình mỉm cười coi như chào tạm biệt rồi đi đến góc tường, sau đó biến mất khỏi tầm nhìn. Tôi xách váy đến bên hông nhà xem thử anh ta trèo tường thế nào, nhưng Quang Bình không còn bóng dáng, chỉ thấy chị người hầu hay mang thuốc đến cho tôi đang ngồi tựa vào tường nhà, dáng vẻ như là... bị ngất?! Quang Bình ơi là Quang Bình, anh thật sự hại tôi mà.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Nov 13, 2015 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

Đoá sen bên hồ Tả Vọng [Updating]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ