Chương 47 + 48

120 7 0
                                    

Chương 47: Người đàn ông thần bí 3
           

Tại một nơi cách xa tòa lâu đài một người đàn ông vừa cầm ống nhòm vừa quan sát hết mọi chuyện vừa xảy ra. Đặt ống nhòm xuống nhớ đến bóng dáng vừa chạy ra khỏi cửa, xoay người vừa rời đi. Khóe miệng không tự chủ mà nhếch lên.

Lộc Hàm vẫn cố gắng chạy trốn cho đến khi cậu không nhìn thấy tòa thành của Thế Huân nữa mới chịu dừng lại. Thở gấp, nghỉ ngơi một chút. Đứng đó nhìn lại khẩu súng trong tay nhớ lại những gì mình vừa mới định làm; chỉ một chút nữa thôi là cậu đã dùng khẩu súng nhỏ bé này kết thúc cuộc đời mình, cũng thật may mắn, cậu thắng. Cậu đứng đó nhìn thấy mặt trời cũng sắp lên, đôi tay nắm thật chặt lồng ngực của mình. Trên mặt xuất hiện nụ cười chiến thắng.

Sau lưng một chiếc Maybach 62 đang theo đuôi cậu. Nhưng cậu không có chú ý đến. Cậu xoay người lại, nhìn thẳng về hướng mặt trời. Cây súng lục bị ném vào trong bụi cỏ, sau đó đứng đối diện ánh mặt trời, cảm thụ ánh mặt trời. Trước kia cậu thích nhất hưởng thụ ánh mặt trời. Cậu vẫn như cũ đưa ra một cái tay dùng tách ra năm ngón tay che kín một nửa mặt trời, khiến ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua những ngón tay chiếu lên gương mặt nhỏ bé của mình. Cậu hoàn toàn đắm chìm trong cả giác mà lâu rồi bị cậu lãng quên. Mà không hề biết trong một chiếc xe có một đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cậu.

Hình ảnh vừa rồi đều bị một người đàn ông ngồi trong xe nhìn thấy hết. Ánh mặt trời và người con trai đó, cho hắn những cảm nhận ban đầu về cậu. Hút xong điếu thuốc, lái xe từ từ đến bên cạnh cậu.

Nam nhân sắp lái đến bên cạnh Lộc Hàm, khóe miệng hiện lên một nụ cười tự giễu. Đây là loại nam nhân gì vậy?. Một chút cảnh giác cũng không có. Hắn nhấn một tiếng còi khiến Lộc Hàm giật mình hoàn hồn trở lại.

Lộc Hàm nhìn chiếc xe trước mặt, bởi vì nhìn ánh mặt trời thật lâu nên cô theo bản năng dụi dụi mắt. Muốn nhìn rõ người trong xe, cậu rất sợ nếu người trong xe là Thế Huân.

Nam nhân mở cửa xe bước xuống, đi đến bên cạnh Thế Huân.

"Cậu ơi, cậu không sao chớ, có cần giúp một tay hay không?" Nam nhân lộ ra nụ cười mê người, hắn giờ phút này giống như một chàng trai đang lớn. Mặc đồng phục học sinh giống Lộc Hàm. Bởi vì buổi sáng nhìn thấy Lộc Hàm mặc đồng phục học sinh, cho nên hắn cũng sai người đã lấy tới một bộ, cũng đã yêu cầu giấu giếm tên tuổi đăng kí vào trường học với Lộc Hàm.

Lộc Hàm lấy lại bình tĩnh, liếc nhìn xe của hắn, nhìn hắn cũng mặc đồng phục học sinh, chẳng lẽ là học cùng trường.

Nam nhân vẫn mỉm cười. Lộc Hàm quan sát hắn một phen sau đó xác định chung quanh không có ai, rốt cuộc thở dài một hơi.

"Tôi không sao, cám ơn." Lộc Hàm cũng không muốn nói thêm cái gì, xoay người đi xuống núi.

Nam nhân đứng ở nơi đó ngẩn người, nụ cười trên mặt cứng đờ. Nụ cười là sở trường nhất của hắn ,vậy mà cậu không để ý dù chỉ một chút. Cũng không nhìn cậu thêm chút nào nữa, nụ cười trên mặt nên thu lại được rồi.

[Edit] [Hunhan]Nhà tù nóng bỏng: Tổng giám đốc tha cho tôi đi - Ái Tình Hoa ViênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ