Sáng hôm nay, Chí Hoành tỉnh dậy thì vẫn chưa thấy Vương Nguyên đến thăm nên đi bộ ra khuôn viên tịnh dưỡng, cậu suy nghĩ đến tình cảnh hiện tại, nên giải quyết làm sao để không tổn thương cho cả bốn người, trách ông trời thật quá nhẫn tâm khi tạo ra một bi kịch khó gỡ đến như vậy. Nếu hiện tại cậu ngoan cố giúp Vương Nguyên đến bên Vương Tuấn Khải thì Thiên Tỉ sẽ thế nào, còn nếu đi ngược lại thì ra sao, hiện tại cậu rối bời không thôi. Buông cũng không được mà cầm lên cũng không xong. Thở dài ngao ngán tình cảnh này thật là trớ trêu
Đi một hồi, cậu cảm thấy mệt trong người nên quay trở lại phòng, dù sao cũng phải về nằm sớm nếu để Vương Nguyên đến mà không thấy sẽ lại lo lắng, cậu không muốn Vương Nguyên sợ tới phát khóc đâu. Trên đời này ngoài Vương Nguyên ra thì chả ai yêu thương và chở che cho câu cả. Vừa mới bước vào phòng Chí Hoành đã giật mình khi thấy Thiên Tỉ đang ở đó, trong lòng vừa vui vừa lo, vui vì hắn cũng không đến nổi tệ bạc như vậy, lo là lát nữa chẳng may gặp Vương Nguyên thì sao, lúc ấy cậu phải giải thích như thế nào. Bảo đảm Vương Nguyên vẫn còn đang rất sợ chuyện ngày hôm ấy.
"Đang bệnh không lo ở đây tịnh dưỡng còn đi lung tung"
"Em chỉ là muốn hít thở không khí một chút". Nhận được sự quan tâm của hắn, cậu ấm cả lòng
"Thôi được rồi lên giường tôi có chuyện muốn hỏi"
"Dạ anh hỏi em điều gì?". Cậu cười với hắn
"Bốn năm trước Vương Nguyên tại sao lại bỏ đi? Và tại sao hiện giờ lại quên đi hết mọi kí ức chỉ duy nhất nhớ mình cậu?"
Khuôn mặt Chí Hoành nhất thời đông cứng, nụ cười cũng từ từ mất đi, thì ra hắn đến đây không phải vì lo lắng vì quan tâm cho cậu mà là vì muốn biết được sự thật của Vương Nguyên. Nói cậu nên vui hay buồn đây, hắn ta một chút cũng không lo lắng cậu, vậy mà ban nãy còn vì sự xuất hiện của hắn mà vui đến lạ thường như vậy. Chí Hoành ngu ngốc này rốt cuộc là đang chờ đợi gì từ hắn chứ. Nhưng bây giờ nên trả lời câu hỏi của hắn như thế nào, cậu đã từng hứa với Nhất Lân rằng sẽ không tiết lộ một chút gì cho người khác biết, nhưng Thiên Tỉ như vậy, hỏi cậu nên giải thích ra làm sao. Nếu nói ra thì hắn sẽ làm đến chuyện gì, sẽ chia cắt tình cảm của Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải chăng. Tại sao cứ thích dồn ép Chí Hoành này vào bước đường cùng vậy.....
"Tôi hỏi cậu tại sao bốn năm trước Vương Nguyên lại bỏ đi và lại quên hết tất thảy kí ức? Mau nói cho tôi"
"Em...em.....em...."
"MAU NÓI". Hắn hét vào mặt cậu
"Em không biết hức hức.....không biết mà hức hức...". Chí Hoành bị tiếng hét của hắn làm cho hoảng sợ mà khóc nức nở
"Tôi còn chưa đánh cậu vậy mà đã khóc, còn muốn diễn trò yếu đuối như thế nào? Bây giờ có chịu nói cho tôi biết không? Dịch Dương Thiên Tỉ tôi không có kiên nhẫn với người nào đâu nhé"
"Em đã nói hức hức em không biết cái gì hết hức.....hức"
"CHÁT"
Chí Hoành thất kinh nhìn trân trân vào hắn, nước mắt cũng lăn dài, tại sao lại đối xử với cậu như vậy, hắn mỗi lần hành hạ đều không nghĩ cảm xúc trong lòng của cậu. Nỗi đau nào cũng có giới hạn của nó, hà cớ gì mà hắn lại nhẫn tâm dày xéo mãi như vậy. Cho dù có khinh bỉ có ghét Chí Hoành này cay đắng đến mức nào nhưng cũng đừng sử dụng trò hành hạ này mãi chứ. Mỗi ngày đều sống trong nổi nhục nhã này cậu thật sự không còn sức chịu đựng nữa rồi. Thà một lần cầm dao mà giết chết còn hơn, dày vò thể xác này Thiên Tỉ hắn vui lắm sao. Thống khổ hắn không nhận thì trả cho Chí Hoành này hết sao, cậu cũng là con người, cũng biết đau biết khó chịu như thế nào chứ. Thiên Tỉ hắn tại sao chỉ biết ích kỉ cho riêng bản thân mình vậy chứ.
![](https://img.wattpad.com/cover/52434563-288-k463522.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[ChuyểnVer] [KhảiNguyên,TỉHoành] Quay về bên nhau
RandomFic gốc: [Longfic] [M] Quay về bên nhau (HunHan,ChanBaek) Au: Shinie (@_ngoaitran_) Fic chuyển: [ChuyểnVer] [KhảiNguyên,TỉHoành] Quay về bên nhau Chuyển ver: #SVAV Tình trạng: -Fic gốc: Hoàn -Fic chuyển: Hoàn Truyện đã được c...