Chap 3: Vỡ mộng

641 28 36
                                    

Ji Hyo thẫn thờ sắn từng nhát dao xuống trái dưa nằm trên thớt.

- Ối trời ơi! Con với cái làm cái gì vậy hả?

Ji Hyo giật mình nhìn xuống thớt thì thấy dưa đã bị "bằm" tan nát. Cô cười giả lả:

- Con làm nước ép dưa hấu ấy mà.

Lời biện hộ của cô đổi lấy cái liếc sắc bén của mama đại nhân.

- Đã không xinh đẹp như người ta thì thôi chớ, còn lẽo lượi, vụng về. Bảo sao mà không xin được việc, bạn trai cũng chẳng có ...

Ji Hyo vội bịt miệng bà Song lại. Dù sao thì ngoài kia còn có ai đó gọi là "mối tình đầu" của cô. Không cần phải bôi nhọ cô như vậy.

Lúc nãy nhìn thấy mặt anh cô thật sự như chết điếng. Cô không khỏi nhớ tới hình ảnh anh ngày ấy. Một nam sinh cao ráo, vừa người, rắn rỏi. Gương mặt nam tính ưa nhìn cùng đôi mắt hút hồn. Chưa kể đến thành tích học tập luôn trên cô một bậc.

Nhớ lại hôm ấy vì bị cảnh tượng tỏ tình của Lizzy kích thích mà cô cũng mặt dày đi tỏ tình với người ta. Nghĩ rằng từ nay sẽ không bao giờ gặp lại, ai ngờ...

- Ji Hyo ra đây nào!

Ji Hyo giật thót. Ban nãy ăn cơm anh không nói một lời nào cả. Có khi nào anh quên cô rồi không. Hồi đó anh nhiều người theo đuổi thế mà. Yên tâm hơn một chút, Ji Hyo nhẹ nhàng đi ra thật tự nhiên.

Suốt buổi nói chuyện anh vẫn không hề đá động đến mối quan hệ của hai người khiến Ji Hyo thêm an tâm.

- Tối rồi Gary cũng đem hành lý vào phòng nghỉ ngơi chứ nhỉ?

- Ở chơi thêm một lát nữa cũng được ạ.

- Gì chứ cháu đi đường xa mệt mỏi rồi. Nghỉ ngơi sớm đi!

Nói rồi bà quay lại đá vào chân đứa con gái đang chăm chú ăn của mình.

- Con nhóc này! Mau dẫn anh vào phòng.

Ji Hyo vội vâng dạ rồi đi trước dẫn lối.

- Phòng này là phòng của anh. Phòng em ở ngay bên cạnh cần gì anh cứ gọi...

- Em vẫn như xưa nhỉ?

Ji Hyo sững người. Lúc này ông bà Song đang bước lên.

- Gary có hài lòng không con?

Anh giữ nguyên nụ cười:

- Dạ tốt lắm.

- Ở đây tiện lợi lắm, gần tạp hóa, gần bệnh viện, gần trường cấp ba... A!

Bà Song như nhớ ra gì đó.

- Hai đứa học chung trường cấp ba đấy! Đã gặp nhau bao giờ chưa?

Ji Hyo hốt hoảng đến tròn mắt. Lời lúc nãy anh nói đại biểu cho anh vẫn còn nhớ cô. Nếu bây giờ anh kể chuyện đó ra chắc cô muôn đời bị mama đại nhân "lăng mạ" mất.

Cô bặm môi lắc đầu nhè nhẹ mong chờ anh đừng nói. Gary mỉm cười nhìn cô:

- Không ạ! Chắc là chưa có duyên rồi.

Câu trả lời của anh khiến cô thở phào.

- Phải rồi! Làm sao gặp được chứ! Con bé nhà này "vô duyên" lắm!

[Shortfic-MondayCouple] Giam Em Cả Một ĐờiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ