Vernon thức dậy thì đã không thấy Seungkwan đâu. Chiếc giường trống rỗng không hề có dấu hiệu của người đó. Lại lần nữa, Vernon hoảng loạn chạy đi tìm cậu. Anh chạy dọc theo hành lang dài nhưng không có bất kì hình ảnh nào quen thuộc của cậu. Một nỗi lo sợ dâng lên trong lòng anh. Nhỡ như cậu lại biến đổi một lầ nữa thì sao, ngay giữa bệnh viện này. Cậu có thể bị con người nhìn thấy, thậm chí họ có thể giết cậu ngay khi bị phát hiện.
Thấy rồi. Seungkwan ngồi trên một băng ghế dài ở giữa hành lang. Vernon thở dài chạy tới như trút được toàn bộ nỗi lo của mình.
- Đừng chạy lung tung thế, cậu biết tôi vất vả lắm mới tìm được cậu không?
Seungkwan không trả lời. Đầu cậu gục xuống, đôi mắt như dính chặt lấy nền nhà. Những ngón tay xoắn lại với nhau một cách bồn chồn. Mồ hôi cũng không ngừng chảy ra, ướt đẫm chiếc áo của bệnh viện. Vernon thấy cậu run lên một cách nhè nhẹ.
- Này, cậu không sao chứ? - Biểu hiện của cậu khiến anh lo lắng.
- Tôi...khó chịu. - Giọng cậu trầm hẳn đi.
Cậu đang biến đổi thành người sói, không phải giữa ban ngày và ở đây chứ. Vernon kéo Seungkwan đứng dậy rồi đẩy cậu vào trong phòng vệ sinh ngay gần đó. May mắn là không có ai ở đây. Vernon khóa trái cửa để không ai có thể vào trong. Anh ấn cậu xuống rồi mới lôi điện thoại ra cầu cứu Doyoon.
- Có chuyện gì nữa? - Giọng Doyoon cáu kỉnh từ phía bên kia.
- Cậu ấy đang biến đổi.
- Ở ngay giữa bệnh viện sao?
- Em đang nhốt cậu ấy ở trong nhà vệ sinh tầng ba.
- Seungkwan cần máu để làm ngăn chặn quá trình biến đổi. Nó sẽ giúp cho cậu ấy bình tĩnh hơn. Vernon, em hiểu chứ. Hyung sẽ đến ngay. - Doyoon dập máy.
Vernon liếc xuống cậu. Seungkwan thấy trong người mình như có lửa đốt. Móng tay cấu chặt vào da thịt như muốn bật máu. Anh xót xa khi thấy Seungkwan như vậy. Anh phải chịu trách nhiệm với việc khiến cậu trở nên như thế này.
- Uống máu tôi đi. - Vernon rạch một đường ở cổ tay rồi đưa tới miệng cậu. Không còn sợ hãi, Seungkwan nắm chặt lấy tay anh và để những giọt máu chảy qua cổ họng. Bây giờ, nó giống như một thứ siro tuyệt diệu hơn là mùi tanh đáng ghê tởm.
Một lúc sau, Doyoon tới bệnh viện. Anh gõ cửa phòng vệ sinh và không có ai đáp lại. Cửa khóa. Anh treo chiếc biển "Đang dọn dẹp" lên cửa rồi đứng ngoài canh chừng cho cả hai. Chí ít anh phải bảo vệ bệnh viện của anh dù cho việc một vài người đi qua cứ chỉ trỏ vào mình một cách kì lạ. Doyoon chỉ có thể cúi đầu và mỉm cười cho tới khi mấy người đó đi khỏi.
Jeonghan bò dậy ôm lấy cơ thể đẫm máu của Jisoo. Cậu gào khóc tên anh nhưng anh chẳng còn có thể đáp lại cậu được nữa rồi. Không một hơi thở, chỉ là một cái xác đang lạnh dần đi. Chết rồi, Jisoo của cậu chết rồi.
- Dokyeom. - Jeonghan chợt bật ra một cái tên. - Đợi tớ, Jisoo. Cậu sẽ sống, Jisoo. Cậu sẽ sống.
Wonwoo cố gắng khiến cho cây nến bốc cháy nhưng thất bại. Quả thật, Vô định đã tước đi mọi sức mạnh của anh. Thật buồn chán, anh sẽ phải sống như một con người bình thường sao. Anh không chịu được. Nhưng điều đáng lo hơn là một nửa linh hồn Strigoi vẫn tồn tại trong anh và không biết khi nào nó trỗi dậy. Khi đó, anh không còn đủ năng lực để kiềm chế bản thân không giết hại những người anh yêu quí. Liệu cái giá để anh trả thù Mingyu có đáng không?
![](https://img.wattpad.com/cover/49563445-288-k390767.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Seventeen][Longfic I M] Tình yêu màu máu
FanfictionAuthor: Mèo Mũm Mĩm Disclaimers: Các nhân vật không thuộc về mình. Category: Dark, mystery, vampire,... Characters: CheolJiHan, Meanie, Boonon, Junho, Hozi, Dino, Dokyeom. Rating: M Summary: "Tôi cần máu của cậu" "Không" "Nhiệm vụ của chúng ta là ph...