Mingyu hết nhìn con dao trên tay lại nhìn xuống con người đang bất tỉnh trên giường. Bảo cậu giết anh ta sao. Làm sao cậu có thể. Mặc dù anh ta luôn tỏ ra khó chịu với cậu nhưng chưa bao giờ làm gì quá đáng thậm chí anh ta còn có ý định thả tự do cho cậu. Trong đầu Mingyu có hàng vạn ý nghĩ chạy qua. Nên làm theo lời anh ta hay không. Thực lòng, trong tâm cậu vẫn có chút gì đó cảm thấy anh ta đáng thương, phải vật lộn với bản ngã xấu xa luôn ẩn sâu trong tâm hồn, tự tách bản thân ra khỏi gia đình. Chính vì vậy, cậu càng không muốn rời xa anh lúc này.
"Nhanh lên" Một lần nữa lời ra lệnh của Wonwoo lại xuất hiện trong trí óc của cậu. Trong một giây, Mingyu có thể cảm nhận cả cơ thể mình như có hàng ngàn con kiến đốt, khó chịu. Wonwoo đang chịu đau đớn như thế.
"Cứu tôi". Bằng cách giết anh ư. Lời cầu khẩn của anh càng khiến cậu hoang mang. Cậu xiết mạnh con dao trên tay, sẵn sàng để nó đâm xuống trái tim còn đang thoi thóp kia. Vì Chúa, đây là điều cậu không hề muốn làm.
Vút. Mingyu có thể nghe thấy rõ tiếng dao rạch trên không khí. Cậu nhắm chặt mắt, không muốn nhìn cảnh tượng này chút nào. Phập, Tiếng con dao chạm vào da thịt, ngọt lịm. Nhưng giọt máu đỏ tươi bắt đầu chảy ra. Nhưng nó không phải từ vết đâm của Wonwoo. Bàn tay trái của Mingyu đầm đìa máu. Cậu đã tự ngăn bản thân mình không làm điều đáng sợ đó.
- Nếu anh cần máu...tôi sẽ cho anh máu. – Mingyu nhỏ từng giọt máu từ tay mình xuống miệng Wonwoo. Cậu không biết điều này có đúng không hay sau khi uống máu cậu, Wonwoo sẽ trở thành một Strogoi. Lúc đó, cậu chỉ có chờ chết. Nhưng ngay lúc này, Mingyu không sợ điều ấy.
- Cậu đang làm gì vậy? – Có ai đó lên tiếng khiến cậu giật mình nhưng vẫn không hề rút tay lại. Là quản gia Dokyeom.
- Tôi... – Cậu không biết phải giải thích cho tình huống này như thế nào.
- Tôi đã nói không được để Wonwoo tiếp xúc với máu. Cậu không hiểu sao? – Tông giọng của Dokyeom có phần cao hơn, anh thực sự tức giận.
- Nhưng tôi không thể để Wonwoo chịu đau đớn như vậy. Tôi không muốn Wonwoo chết. – Không hiểu lấy đâu ra dũng khí, cậu nói thẳng với vị quản gia thông thái nhất trong nhà.
- Vậy cậu muốn Wonwoo trở thành Strigoi, điều đó còn đáng sợ hơn cả cái chết đấy.
- Tôi... không muốn. – Mingyu lắp bắp.
- Cậu ra ngoài đi. – Dokyeom kéo cậu khỏi giường. – Và đừng nói với ai chuyện này.
- Hả?
- Đi ra. – Dokyeom quay ngắt lại nhìn cậu với ánh mắt xuyên thủng tất cả.
Jun và Jeonghan có một cuộc đi dạo nhỏ để hít thở không khí. Có quá nhiều chuyện xảy ra đối với tất cả mọi người. Jeonghan có vẻ ổn hơn so với lúc trước, điều đó khiến Jun yên tâm phần nào. Anh không thể chọn giữa Wonwoo hay Jeonghan vì cả hai đều là những người bạn anh rất trân trọng trọng. Nếu như giữa họ có sự hiểu lầm thì tất anh phải là người ở giữa hòa giải.
- Chuyện của Hyung với Seungcheol thế nào rồi? – Jun lên tiếng.
- Tốt hơn nhiều rồi. Cũng tại hyung quá đa nghi mà hiểu lầm chuyện giữa hai người họ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Seventeen][Longfic I M] Tình yêu màu máu
أدب الهواةAuthor: Mèo Mũm Mĩm Disclaimers: Các nhân vật không thuộc về mình. Category: Dark, mystery, vampire,... Characters: CheolJiHan, Meanie, Boonon, Junho, Hozi, Dino, Dokyeom. Rating: M Summary: "Tôi cần máu của cậu" "Không" "Nhiệm vụ của chúng ta là ph...