Chap 7

2.1K 192 4
                                    

Cậu dùng tay dụi dụi, hàng mi khẽ chớp chớp đến khi mắt thích ứng với mọi thứ xung quanh, nhưng không có ánh sáng nên cũng không nhìn rõ lắm. Ngẩng đầu lên thấy một vật gì đó rơi khỏi vai mình, thì ra là anh đã vòng tay qua vai ôm cậu lại mà ngủ. Đang định đứng dậy thì nhận ra anh không chỉ vòng tay qua vai cậu mà tay kia còn nắm lấy tay cậu không rời, từng ngón tay đan xen nhau vừa khít.

Hiếm lắm cậu mới lại được thấy anh ngủ, lần cuối và cũng là lần đầu tiên chính là buổi sáng cậu thức dậy trên giường anh. Người này khi tỉnh thường toả ra khí chất bá đạo, một số lúc thì thập phần ôn nhu, nhưng khi ngủ lại cho người ta cái cảm giác yên bình đến kỳ lạ.

Bỗng cậu nảy ra ý xấu xa, đưa tay lên vò đầu anh, coi như trả lại cả vốn lẫn lãi những lần anh xoa đầu cậu. Một xúc cảm sung sướng trẻ con len lỏi trong tim khi lòng bàn tay tràn ngập những lọn tóc mượt mà của anh. Bỗng anh dụi đầu vào tay cậu, khiến cậu giật nảy mình rụt tay lại. Phản ứng vừa rồi là gì? Người như Wen Junhui cũng có thể có hành động dễ thương đến nhường vậy sao (>.<) Vừa rồi thật không khác gì một chú cún con đòi được chủ vuốt ve yêu chìu. Sau khi nhìn kỹ thêm vài lần nữa cậu mới xác định được vừa rồi là hành động vô thức, vì anh đúng là vẫn đang ngủ.

Nhìn lại quần áo của anh mới sực nhớ ra tình cảnh hiện tại của cả hai, liền lục lọi túi áo, may mà cậu vẫn giữ cái điện thoại. Liền bấm số của Seungkwan, máy được nhấc gần như ngay lập tức, và theo sau đó là giọng hét vô cùng to.

"Seo Myungho, con mẹ nó cậu đang ở đâu thế hả?"

Dù để điện thoại ở rất xa tai nhưng vẫn có thể nghe rõ ràng từng câu từ trong điện thoại, cậu giật mình đến mức suýt đánh rơi điện thoại xuống đất. Sau khi chờ thêm một lúc để chắc người kia sẽ không hét thêm câu nào cậu mới đưa điện thoại lại gần tai mình.

"Chiều nay đi chơi ở công viên, mình và anh Jun tình cờ rơi xuống một cái dốc."

"Cái dốc phía Tây đúng không?"

Bất chợt giọng Vernon vang lên trong máy, hẳn là cậu ta đã tìm hiểu cực rõ ràng những nơi trường cho đi tham quan. Khả năng thu thập thông tin của Vernon quả nhiên là không thể đùa được.

"Ừ."

"15 phút, đợi bọn mình. Đừng đi đâu cả."

Cậu tắt máy rồi bỏ lại vào túi quần. Cũng thật may là hôm nay cậu nhớ mang điện thoại theo, nếu không chẳng biết phải kêu cứu thế nào. Việc còn lại là ngồi chờ những người kia đến, cậu đặt toàn bộ niềm tin của mình vào hội học sinh tài giỏi của học viện. Cậu ngước mắt lên nhìn trời, lâu lắm rồi mới lại được thấy một bầu trời đầy sao như thế này, thế là cậu quyết định gối đầu lên đùi anh ngắm sao. Chắc anh sẽ không nói gì cậu đâu.

Hầu hết thời gian cậu ở thành phố, buổi tối ở Bắc Kinh thường rất ô nhiễm và nhiều đèn điện, nên chả bao giờ cậu được ngắm sao. Chỉ có một lần đi du lịch qua đêm hồi lớp 6 lên núi cậu được thấy một bầu trời trong và đầy sao như bây giờ. Từ đó cứ lưu luyến bầu trời đêm đó mãi, luôn muốn được một lần nữa ngắm nhìn nhưng chưa có dịp. Coi như lần xui xẻo này có một chút may mắn. Tuy nhiên gió đêm không một chút khách khí quét mạnh qua chỗ cậu, khiến cậu rét co hết cả người vào bên anh. Không hiểu sao có chút xấu hổ mà ngồi ra xa một chút, tâm trí cậu vẫn chả thể loại bỏ nổi hình ảnh chiều nay.

[JUNHAO ][T] BẢO BỐINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ