Chap 7: Người đặc biệt

920 56 10
                                    

Woohoo. Sứ mệnh lại đến rồi à ? Ai sẽ là chủ nhân nhỉ ? Liệu người đó có tốt để ta giao lại "cậu nhóc" ít nói của ta cho ngài ấy không nhỉ ? Cơ mà ta cũng cần nghĩ xem bản thân sẽ nói gì thay cho thằng nhóc ấy trước mặt Saniwa-sage nữa nhỉ. Yayaya !!! Thật là khó nghĩ quá đi mất mà. Nhưng dù sao thì thật nóng lần nhìn mặt chủ nhân. Phải không nào, Nakigitsune ?

"Ưm.." - Không hề cảm nhận được sự chú ý của cậu ta dành cho tôi, tôi bắt đầu thấy tò mò

"Có chuyện gì sao, Nakigitsune ?"

"Chủ nhân.." - Bởi Nakigitsune vẫn chưa được chuyển hóa hoàn toàn nên vẫn còn ẩn bên trong chủ thể. Và dĩ nhiên, tôi đây chỉ ở ké cậu ta thôi nên chẳng thể nhìn thấy điều gì đang xảy ra bên ngoài được cả.

"Người ấy đến rồi à ? Vậy còn chờ gì nữa, nhanh nhanh chuyển hóa thành dạng người đi Nakigitsune !!"

"Đang gặp nguy hiểm" - cậu ta vừa dứt lời, ngập trong mắt tôi là cánh đào tung cánh bay khắp không gian.

Hiện ra trước chúng tôi là nơi chiến trường nhuộm màu hoàng hôn. Mùi máu trộn lẫn mùi hăng của vùng cát bụi mịt mù. Cái gì thế này ? Trước mắt bọn tôi là cái gì thế này ? Kẻ trước mắt chúng tôi là một tên uchigatana hung hãn, mặt hắn vẫn không rời chúng tôi dù cho miệng đang liên tục thổ huyết.

"Ư.." - Bỗng nhiên Nakigitsune quay người, lưỡi kiếm sắc bén của chủ thể trong tay nhanh chóng chém một nhát sâu vào lòng địch sau khi đỡ đòn tấn công bất ngờ của hắn.

"Yayayaya !! Nakigitsune, cậu không nên đỡ đòn như vậy. Thật quá nguy hiểm đó Nakigitsune !!"- Thật là, bản thân ta cứ mãi lo quan sát tình hình xung quanh nên chẳng để ý trước mắt. Ta cần để ý đến những gì đang diễn ra để giúp Nakigitsune tránh bị thương - "Hora, Nakigitsun-"

Trước mắt tôi, Nakigitsune đang ôm chặt lấy một đứa con gái trong bộ miko đỏ quen thuộc dù trông có vẻ như đã được cách tân một tí cho việc vận động. Nhưng mà có gì đó không ổn phải không nhỉ ? T-tà áo trắng đang.. đang nhuốm một màu máu ? Không lẽ ?

"Đây là.. ?" - Tôi chẳng còn nói được lời nào. Hết nhìn cô gái trẻ lại nhìn sang Nakigitsune

"Chủ nhân... ơ.." - Nakigitsune chưa kịp nói hết thì một tên Tantou khác nhanh chóng lao đến với đường kiếm thẳng tắp nhắm vào ngực trái cậu.

"Keng !!" - Mọi thứ quá nhanh khiến Nakigitsune và tôi không kịp phản ứng. Yaya, cứ ngỡ là bị thương mất rồi thì một .. hửm.. gì đây tên này mang cái mền đến chiến trường à ? Tên nào đây ?

"Nakigitsune-nii, bây giờ đừng bận tâm đến chuyện gì đang xảy ra. Em và Yamanbagiri-san sẽ yểm trợ cho anh và mở đường. Anh hãy đưa chủ nhân đến nơi an toàn đi !!" - A! Tôi biết cậu nhóc này. Yagen nhỉ. Chẳng kịp chào hỏi gì cả, Nakigitsune liền dùng hết tấm thân nhỏ của mình, vừa bồng vừa che cho cô nàng Saniwa rồi nhanh chóng trở về nơi hậu phương.

Khi chúng tôi vừa đến đích thì các Toudan khác cũng đã giết xong tên địch cuối cùng. Người nào người ấy cũng tả tơi. Có kẻ bị trung thương cũng có người bị hạ thương. Chắc trận viễn chinh lần này là node cuối nhỉ. Nhưng đó không phải là điều khiến tôi hay Nakigitsune ngạc nhiên, mà là lí do gì đã khiến họ đưa chủ nhân đến nơi chiến trường tàn khốc này.

[Touken Ranbu] - Chúng ta sẽ còn gặp lại nhauNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ