Đêm thu tại bản doanh.
"Dù có ra trận thì khi trở về, mình cũng phải trông thật đẹp và rạng rỡ như mọi hôm."
"Ngày mai.. ra trận.. phải trông thật ngầu.. !"
"Ngày mai.. àh ? Chủ nhân đang trông chờ điều gì ở một bản sao như mình..?!"
"Akita ngủ mất rồi, mai mình sẽ thay tướng quân bảo vệ em ấy, và cả mọi người nữa"
"Tất cả là vì chủ nhân và vì mục tiêu nói không với cháo trắng !!!"
"Nè, mấy tên kia !! Đi ngủ liền, ngay và lập tức cho ta !" - Tiếng cửa soạt mạnh đến độ khiến hai bên mép gỗ nhẹ kêu rắc rắc. Saniwa bước vào, mái tóc cô được búi cao làm lộ khuôn mặt hốc hác và cặp mắt thâm quần bởi mấy đêm thức trắng để lên chiến lược cho lần ra trận đầu tiên.
"Háo hức cho ngày mai quá nên tụi tôi ngủ hổng có được chủ nhân ơi !" - Kashuu ngồi bật dậy theo bản năng và lên tiếng.
"Các anh thật sự mong chờ vào lần ra trận này hả ?" - Saniwa hỏi, cô đã cảm thấy lòng mình rất nặng nề kể từ ngày Konnosuke đến và đề nghị cô phải để các Touken Danshi đến chiến trường.
"Xin tướng quân đừng lo lắng ! Tôi được sinh ra ở chiến trường kia mà !" - giọng nói trầm trầm và luôn nghiêm túc của Yagen thật khiến cho người nghe luôn thấy an lòng. Saniwa gật gù nhìn Kashuu, Yagen và Mitsutada rồi nhẹ nhàng bước đến kéo chăn cho Akita và Yamanbagiri. Khẽ thở dài rồi cô lên tiếng.
"Ta hiểu rồi. Nhưng các anh phải ngủ đi, đã là canh hai mất rồi.."
"Vâng, xin lỗi vì đã làm người lo lắng, chủ nhân" - Yagen, Kashuu và Mitsutada hành lễ chào Saniwa - "Người ngủ ngon nhé !"
"Các anh cũng vậy" - Cô rời đi. Cô thật sự rất lo cho lần xuất chinh ngày mai, vậy mà các kiếm trai của cô chẳng hề có lấy một nét lo âu gì cả. Nhưng những lời của Yamanbagiri đã từng nói với cô thì sao ? Anh đã từng nói bên ngoài đó là một nơi khốc liệt và mỗi lần xuất chinh trở về, cảnh thương tích trọng thương của mọi người là điều không thể tránh khỏi. Nghĩ đến đây thôi cô đã cảm thấy bồn chồn không yên rồi. Liệu mọi người sẽ bình an quay về ? Liệu cô sẽ mất đi một ai đó không ? Những suy nghĩ đó thật sự khiến cô mệt mỏi.. nhưng rồi cô cũng dần chìm vào giấc ngủ trước lúc tiếng trống canh ba nổi lên..
-----------
"Đây là lương khô cho trận xuất chinh lần này" - Mitsutada nhận phần thức ăn từ Saniwa và nhanh chóng cất nó đi. - "Nếu mọi người ăn hết hay lỡ làm rơi mất chúng thì hãy dùng số Koban này mua thêm thức ăn. Còn nếu ở trường hợp tệ nhất là không có chỗ bán thì hãy nhanh chóng quay về bản doanh""Nhưng mà.. nếu chúng ta đang thắng trận ở node cuối thì sao ạ ?"
"Làm sai các anh có thể chiến thắng với cái bụng trống rỗng như vậy chứ ?" - Cô chủ nhân nhỏ tuổi nhón hết cỡ chân để búng một cái nhẹ vào trán Mitsutada.
"Chủ nhânn à !!!" - Dĩ nhiên là Mitsutada siêu ngầu cũng phải đỏ mặt vì hành động đột ngột ấy.
Cô nàng cười khì một cái trước cái hành động lúc nào cũng đáng yêu ấy của cậu rồi nhanh chóng cầm bản kế hoạch mà cô và Yagen đã lập ra mấy đêm trước đặt lên bàn.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Touken Ranbu] - Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau
FanfictionTrước khi mọi chuyện kết thúc, hãy ở lại đây cùng chúng tôi. Đến khi chiến tranh nổ ra, chúng tôi nguyện xả thân vì người. Sau khi sứ mệnh hoàn tất, tất cả chúng ta.. ---- Touken Ranbu それでは、始めましょう