Chap 13 _ Sợ

921 46 0
                                    

Izumin's POV

Ta vẫn muốn tin tưởng nàng, Asisu. Ta vẫn muốn tin tưởng rằng nàng sẽ mãi ở bên ta vô điều kiện như nàng đã từng. Ta vẫn muốn tin tưởng rằng nàng là chú phượng hoàng nhỏ bé vui vẻ ở trong chiếc lồng son là ta. Nhưng hai chữ 'tin tưởng' đã phản bội lại ta.

Yêu không hồi kết, đó là gì?

Nàng đã từng nói vậy, đã từng hứa vậy. Giờ đây phải chăng nó đã tan vào hư vô?

Ta muốn trở nên ích kỉ lắm, và ta trở nên ích kỉ. Ta muốn nàng, Asisu.

Ta không còn gọi nàng là Íis từ rất lâu rồi. Isis, ta chỉ gọi nàng có đúng một lần như vậy. Rồi ta gọi nàng là Asisu, vì ta sợ.

Ta sợ lịch sử sẽ tái diễn lại lần nữa. Một kiếp là đủ rồi. Ta đã từ bỏ chức vụ thần cai quản không gian thời gian chỉ để được quay lại kiếp này, làm lại từ đầu. Kể cả nếu sống tiếp, ta vẫn có đủ năng lực để cướp lại nàng. Nhưng ta vẫn sợ.

Ta sợ nàng sẽ lại nhớ ra rằng nàng và Osiris đã từng yêu nhau rất sâu đậm. Ta sợ, cực kì sợ.

Từ khi ta biết Osiris phản bội ta, ta đau lòng lắm. Ta mất đi một người bạn.

Tuy ban đầu, ta giúp cậu ta chỉ vì ta sợ sau này nếu cậu ta mà yêu Asisu thì cũng sẽ nể ta mà tránh xa, nhưng sau đó chúng ta trở thành hai người bạn thực sự. Cuối cùng thì vẫn không thể ngăn chặn.

Bánh xe vận mệnh bắt đầu quay. Ta ước gì nó quay ngược lại để ta có thể thay đổi.

Bất khả thi.

Điều ước vẫn mãi là điều ước.

Nhìn kìa, gió đang gào thét, mạnh mẽ, dữ dội. Dòng sông Nile đã chẳng còn hiền hoà. Thuỷ triều dâng cao hơn bình thường.

Ta lấy chiếc hộp nhỏ bằng cẩm thạch ra và mở nó. Trong đó có một chiếc nhẫn. Ta đã giữ nó từ kiếp trước, khi ta đến một nơi ở cách xa nơi này, xa thật là xa, xa rất rất xa, nơi mà họ dùng nhẫn để cầu hôn, nơi mà có rất nhiều sắt. Ta định dùng nó để trao cho nàng trong lễ cưới của chúng ta, chứ chẳng ngờ nó vẫn nằm trong tay ta đến tận bây giờ.

Ta biết mọi chuyện nàng làm, Asisu à. Mặc dù hai người làm vậy, ta vẫn muốn được tin tưởng điều ấy một lần nữa, như một điều dĩ nhiên, rằng có thế nào nàng sẽ không rời bỏ ta. Ta ước gì ta có thể nắm đôi cánh của nàng, để nàng mãi ở bên ta, chỉ ở bên ta.

Nhưng...

Nếu ta có thể thì ta đã không phải ước. Một lần nữa, 'bất khả thi'.

Ta nằm xuống giường, mắt nhắm nghiền. Mặt đất đang rung động một cách kì lạ. Là gì? Bất ổn quá...

Không, không, Asisu!!!

Asisu nắm lấy tay Osiris, tay còn lại nắm vào Tatukia. Cả ba người như hoà thành một thể thống nhất, với một sợi chỉ bạc lấp lánh mờ mờ ảo ảo trói buộc họ lại. Lời nguyền bất khả huỷ...

Miệng họ lẩm nhẩm một lời nguyền cổ xưa, cực kì mạnh mẽ. Sẽ chỉ một số người biết cách phá huỷ nó, nhưng trong số đó cũng chỉ một số người có khả năng thực hiện.

[Đồng nhân NHAC] Ta không còn là ta (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ