Chap 11(1/2).

493 7 0
                                    

Trên đường về nhà, lúc nào Jiyeon cũng thẫn thẫn thờ thờ như người mất hồn, đôi mắt đen u sầu  nhìn về phía bên kia bầu trời. Mặt trời đang dần dần buông xuống. Hai hàng cỏ đung đưa trong gió, mặt hồ lăn tăn vài gợn sóng. Cũng giống như tâm trạng của của cô bây giờ, rất phức tạp.

- Cậu không sao chứ Jiyeon? Cô bạn bé nhỏ đi cạnh cô hỏi nhẹ. Đáp lại với thái độ ấy là một nụ cười mếu (cười mà như khóc).

- Có thể không sao....ư.... Tất cả mọi người đều đặt kì vọng vào tớ, vậy mà...tớ lại làm hỏng tất cả. Tớ còn chịu không nổi hành động ngu ngốc của mình nữa huống gì là mọi người. Đôi mắt khô cạn nước, chỉ nhìn thấy khóe mắt hơi sưng đỏ vì khóc nhiều.

- Tớ phải làm sao đây Jieun, tớ không biết làm gì bây giờ. Tay cô đưa lên đầu giống như kiểu, ‘sao mày ngốc vậy’. Điều này khiến cô bạn đứng bên cạnh rất đau lòng mà ôm cô.

- Cậu đã đến phòng tập chưa? Jieun dè dặt hỏi lí nhí.

- Tớ đã đến nhưng chỉ dám đứng trước cửa thôi...

- Thế gọi điện chưa? Môi Jiyeon khẽ cười nhạt.

- Không dám gặp, lại bị nhận một cái tát như vậy, cậu nghĩ tớ còn có đũ dũng cảm để gọi điện ư?

- Junhyung làm vậy chỉ là quá lo lắng cho cậu thôi. Jieun cố gắng giải thích cho cô hiểu.

- Không đâu, chỉ vì cậu không biết lúc đó khuôn mặt lạnh lùng ấy cũng giống như tối hôm đó thôi. Cô khẽ lắc đầu rồi bước đi tiếp, bây giờ cô đang cảm thấy rất căm ghét chính bản thân mình.

Cái cảm giác lúc nãy, cô cảm thấy rất đau nó còn đau hơn lần trước gấp bội lần. Vẫn là khuôn mặt lạnh lùng ấy, khuôn mặt anh tú nhếch lên một nụ cười bí hiểm ấy, đã làm lòng cô tan nát.

-------------

- Sao lại đưa mấy thứ này cho tôi? Jiyeon cảm thấy khó hiểu khi đùng đùng Kikwang xuất hiện lại còn kéo cô ra công viên nữa chứ. Nhưng trước mặt cô là chiếc bánh dâu cô thích và một lon Coca lạnh.

Cậu chỉ mỉm cười nhẹ, nụ cười hiền lành, chất phát khiến trái tim Jiyeon có chút xao xuyến nhưng trong đầu cô vẫn hình ảnh ấy.

- Thì bà chị đang buồn nên tôi đem mấy thứ này tới cho bà chị vui hơn đó.

- Ừ...ừm....Cám ơn cậu. Cô nhận lấy quà từ tay cậu rồi quay ra sau để ra về, khuôn mặt thì có tươi tắn hơn một chút.

- Bà chị cố lên nhé, thấy bà chị như vậy không giống trước đây tí nào. Cậu phụng phịu mặt trông rất đáng yêu. Có lẽ như con người hiền lành này chơi quá thân với thằng em trời đánh của cô nên cũng bị lây nhiễm một phần nào đó căn bệnh ‘người thì to mà mãi không chịu lớn’.

- Ừ..bye. Hình ảnh người con gái nhỏ nhắn quay bước đi, từng bước từng bước loạng choạng, tim cậu thắt lại, cậu đang cảm thấy nhức nhối ư??

[ Longfic Cp JunJi ] [ Only Tears ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ