[Quyển 1] Chương 5: Ngậm Đắng Nuốt Cay

2.2K 14 0
                                    


[Sở Kiều Truyện]

Chương 5: Ngậm đắng nuốt cay

Edit: Cốt Đầu

Beta: Quyên

Sắc trời dần dần tối sầm, gió Bắc thét gào, khí lạnh lạnh lẽo ghê người, đâm vào xương cốt, gió to thổi cuồn cuộn làm các hạt tuyết bay lả tả, dày đặc cả bầu trời, như một con quái thú đang phát điên.

Bọn hạ nhân của Gia Cát phủ đang quét dọn bãi săn, bọn họ dùng xẻng xúc những thi thể nhỏ bé lên, sau đó ném vào xe ngựa. Cách đó không xa, đã đào sẵn một cái hố vừa đủ, cây cối bốc cháy lốp bốp, khói đen phát ra dày đặc, đó là nơi mai táng những đứa trẻ, kể cả bọn súc sinh, cũng được mai táng chung ở đây. Những tính mạng nhỏ nhoi này cũng giống như một cái bóng cao su, bọn chủ nhân có tiền chỉ chơi một lần rồi chán, sau đó, liền bị vứt bỏ.

Kinh Nguyệt Nhi khoác một cái bao bố rách nát, cúi đầu im lặng, ngồi lẳng lặng dựa vào cái lồng sắt. Nàng bị thương rất nặng, ngay đến cả một người trưởng thành cũng không thể nhẫn nại mà không rên một tiếng được như nàng. Bọn hạ nhân Gia Cát gia đều nghĩ nàng sẽ chết, nhưng mà khi nhìn lại rất nhiều lần, vẫn trông thấy lồng ngực của đứa trẻ lên xuống nhẹ nhàng, bọn họ biết, đó là hít thở, chính mắt trông thấy đứa nhỏ sắp chết lại có một sức mạnh kỳ lạ giúp nàng chống đỡ tiếp tục sống. Vì thế, bọn họ không ném nàng vào hố để mai táng, mà ngay chính tại thời điểm sinh tồn này, đem nàng nhốt vào bên trong lồng sắt. Lúc trước cái lồng sắt đông nghịt chen lấn không chịu nổi mà giờ phút này lại có chút trống trải, tất cả bọn nhỏ đều đã chết, chỉ còn lại một người. Bọn hạ nhân cảm thán đứa trẻ này vận khí vô cùng tốt, đồng thời cũng không nhịn được dò xét nàng. Đi qua đi lại, cẩn thận đánh giá nàng vài lần. Mặc dù có chút tin, nhưng bọn họ vẫn có chút cảm giác sắc bén nhận thấy được, đứa trẻ này, trước kia và bây giờ, có cái gì đó không giống.

Cửa thành của Chân Hoàng thành mở rộng, thế lực cùng địa vị của Gia Cát gia ở Đại Hạ vô cùng lớn, ngay cả hộ quân thủ thành khi kiểm tra kim bài của họ đeo ở thắt lưng cũng phải cung kính, sau đó cúi đầu khom lưng nhìn theo hướng họ đi.

Kinh Nguyệt Nhi không biết đã đi qua bao lâu, xe ngựa vẫn liên tục lắc lư, nàng không có một chút tri giác, cũng không ngẩng đầu lên, hôm nay trời rất nóng, nhưng gió lại rất lạnh, thổi như đang gào khóc, qua khe hở của lồng sắt, thổi đến quần áo đơn bạc của nàng, đau đớn giống như có nghìn con dao nhỏ lao tới.

Trải qua con đường gập nghềnh Chín Uy, chính là quảng trường Tử Vi ở nội thành, nơi này được đặt tên theo Tử Vi hoàng hậu, là Quốc Mẫu khai quốc của Đại Hạ. Đã bốn trăm năm trôi qua, Thánh địa của Đại Hạ vẫn mờ ảo như vậy, nhiều người đi qua cung điện Tử Vi nằm ở giữa quảng trường đều ba bái chín khấu, bày tỏ sự tôn sùng.

Bọn hạ nhân của Gia Cát gia đều xuống xe, cẩn thận tỉ mỉ dập đầu trước cung điện.

Lúc này, lại có tiếng ngựa hí réo rắt vang lên, một tiếng nói nhẹ ở phía trước vang lên, chậm rãi nói: "Các ngươi là hạ nhân của nhà nào, lại dám đứng cản ở giữa đường?"

Sở Kiều Truyện - Đặc Công Hoàng Phi Số 11Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ