Đây có thể gọi là kiệt sức không nhỉ? Tôi còn tưởng mình vừa chạy 10 vòng sân vận động ấy chứ. Thế mà vẫn chưa là gì đâu, tôi đã sai. Nhà Jungkook quá lớn! Nó tặng tôi một tour du lịch quanh căn nhà và tôi phải nói là đây chính là nơi ở của giới thượng lưu. Căn biệt thự vô cùng rộng lớn, phòng ngủ đã nhiều mà thiết kế thì miễn chê. Chuẩn style của tôi luôn! Điểm đến cuối cùng của chúng tôi là nhà bếp.
Cuối cùng thì tôi cũng đứng trước nhà bếp. Thật đáng kinh ngạc. Nơi này phải nói là thực sự hoàn hảo. Sơn tường, tủ bếp, lò nướng, nói chung là tất cả mọi thứ ở đây đều có màu hồng nhạt. Các dụng cụ nhà bếp được chăm sóc cẩn thận, đến mức mà cả căn bếp như đang sáng lấp lánh.
"Jungkook à, ai là người thiết kế nhà bếp thế?"
"Là ba em!" Nó tự hào nói.
Wow, phụ huynh của Jungkook có thể là tri kỷ của mình đây. Và tôi nhận ra một điều là đến người hầu nhà này cũng xinh đẹp.
"Jungkook, em có chắc họ chỉ là người giúp việc không? Họ thật sự rất đẹp." Tôi nói thầm. Nó bật cười và cũng giả vờ nói thầm với tôi.
"Hyungie, anh nói đi đâu vậy? Họ đều là robot mà."
"Cái gì cơ????!!!!" Tôi hét toáng, mọi người giờ đang dồn sự chú ý vào tôi. Tôi cúi gằm xuống, thầm gửi lời xin lỗi đến họ.
Jungkook cười khúc khích giải thích "Thật đấy hyung. Những con robot này được lập trình để giúp con người. Nhưng chú em không muốn trông nó quá cứng nhắc nên làm chúng giống con người. Tuyệt đúng không?" Nó nháy mắt với tôi.
Sao mà không ngạc nhiên cơ chứ? Tất nhiên mọi chuyện sẽ là bình thường, vì đây là 15 năm sau, là tương lai đó. Mọi người sẽ nghĩ tôi là một tên ngốc mất, haishh. Sau khi kết thúc chuyến tham quan, tôi nhớ ra mình đã quên thứ gì đó trong cỗ máy.
"Jungkook à, chúng ta có thể quay lại .... 'xe' của anh được không? Anh để quên đồ trong đó."
"Được được. Ta đi thôi."
Chúng tôi chạy thẳng ra vườn và tới đúng chỗ tôi xuất hiện từ quá khứ. Ít nhất thì nó cũng đã dừng bốc khói. Tôi lấy một mẩu giấy rồi viết.
"Anh đang viết gì vậy?"
"Không có gì quan trọng đâu." Tôi chột dạ.
Thằng bé nhìn tôi đầy khó hiểu. Nó bỗng nhiên hỏi tôi. Tôi nghĩ nó đã phát hiện ra gì đó và đang thử tôi.
"Hyungie, sao anh có cỗ máy thời gian? Chỉ chú em có nó thôi! Hyung, có phải anh đã đánh cắp nó từ chỗ chú em không vậy?"
Não bộ tôi dừng hoạt động tại thời điểm đó. Chờ đã, chú Jungkook là người DUY NHẤT sở hữu cỗ máy thời gian, vậy có nghĩa là...
"Jungkook, tên người đó là gì?"
"Anh chưa trả lời em, hyung."
Thằng bé này trông thế mà thông minh quá. Aish, xin lỗi nha Taehyung, anh nghĩ anh cần phải vi phạm một qui tắc.
"Đầu tiên, anh không trộm gì của chú em cả. Tiếp theo, dù em có tin hay không, Jungkook à, anh đến từ quá khứ. Một đứa bạn thân của anh đã đẩy anh đến đây để lấy một chút thông tin về tương lai."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Trans][Completed]Only time can tell- Namjin
FanfictionDiscreption: Kim Taehyung, một học sinh trung học đã sáng tạo ra cỗ máy thời gian đầu tiên trên thế giới. Tuy nhiên nó còn trong đang quá trình thử nghiệm. Để biết cỗ máy có hoạt động không, cậu quyết định lừa Jin. Và Jin bị gửi đến tương lai dù an...