Chương 50

2.9K 39 0
                                    


Manh Manh tự nhiên không biết mấy chuyện này, cô chỉ một lòng một dạ nhớ thương Ki ca ca của cô, qua mấy ngày nghỉ Quốc khánh, bộ đội lại bắt đầu chuẩn bị diễn tập quy mô lớn, Ki ca ca bận rộn, căn bản không rảnh bận tâm cô.


Trước kia Ki ca ca cũng bận rộn, thậm chí còn bận hơn so với bây giờ, nhưng khi đó, Manh Manh chỉ cảm thấy ôm nhớ nhung với Ki ca ca, thời gian cũng qua nhanh, hiện tại, bỗng nhiên cảm thấy chậm, rất chậm, chậm vô cùng, giống như một khắc một giây cũng dài.

Manh Manh lần đầu bắt đầu trải nghiệm, vị trí quân tẩu này đại biểu cho chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, Phương Manh Manh bắt đầu rầu rĩ, một chút ưu sầu trong lòng đều lộ ra ở khóe mắt đuôi mày, không giấu được, nhìn qua, thiếu một phần của cô gái bừa bãi, lại hơn một chút hương vị phụ nữ.

Thiệu Tình từ bên trong cửa sổ thủy tinh của quán cà phê, liền nhìn thấy Phương Manh Manh như vậy, nhất thời, tất cả cảm xúc nảy lên, cẩn thận thưởng thức, thế nhưng không phân rõ là chua hay chát, giống như bất kể lúc nào, Phương Manh Manh cũng có thể xinh đẹp khiến tất cả phụ nữ đều xấu hổ, quả thật, mặt mũi cô xinh đẹp tinh tế, vẻ linh động nơi đuôi lông mày khóe mắt của cô, cũng là vẽ rồng điểm mắt, tạo thành linh hồn xinh đẹp cho cô, Phương Manh Manh hoàn toàn xứng đáng là cô gái trời sinh kiêu hãnh.

Thiệu Tình vĩnh viễn cũng sẽ không quên, ngày đó lần đầu cùng Phùng Ki đi sân bay đón cô, trong đám người huyên náo, chỉ liếc mắt một cái liền thấy cô, cô ngẩng đầu cười, giống như đem sắc trời u tối đốt sáng lên.

Thiệu Tình rất mạnh mẽ, địch ý với Phương Manh Manh, cho tới nay trừ nhân tố Phùng Ki, còn có gia thế hậu đãi cùng xuất thân hiển hách của cô, cái gì Phương Manh Manh cũng không cần làm, thậm chí không cần nhấc tay, cũng có thể có hết thảy, cơ hội tốt nhất, tiền đồ tươi sáng, nay nhớ đến, Thiệu Tình bỗng nhiên cảm thấy chính mình tương đối buồn cười.

Cô cùng Phương Manh Manh, ngay từ đầu đã không thể so sánh, như khác nhau một trời một vực, Phương Manh Manh vừa sinh ra đã là phượng hoàng, mà cô ngay cả chim trĩ cũng không được tính, mà Phùng Ki...

Thiệu Tình cũng hoàn toàn suy nghĩ cẩn thận, mặc dù lúc trước không có Manh Manh phá hư, cô cùng Phùng Ki cũng không thể đến với nhau, có lẽ là do thói quen bên người, Thiệu Tình thực khẳng định, lúc ấy tình cảm của Phùng Ki với Phương Manh Manh, cũng không phải là anh em.

Lúc mình và Phùng Ki là đối tượng tìm hiểu, miệng anh nói đến nhiều nhất chính là Phương Manh Manh, thói quen nhỏ nhất của Phương Manh Manh, anh cũng nhớ rất rõ, thường xuyên lo lắng nhớ tới, nói đâu đâu một hai câu, lúc ấy Thiệu Tình vô cùng ghen tị, kỳ thật khi đó nên hiểu được, Phùng Ki không phải của cô, trong lòng, trong mắt anh vĩnh viễn chỉ nghĩ đến Phương Manh Manh, mình đối với bọn họ, ngay từ đầu chính là khách qua đường.

Ngoài cửa sổ một trận gió thu gào thét xẹt qua, lá cây Bán Hoàng tuôn rơi, giống như cuối mùa thu đã đến, chính như tâm tình của cô lúc này, nhìn thấu thế tục hồng trần, quy về rã rời thưa thớt.

Cô thoạt nhìn thay đổi nhiều lắm, thậm chí có chút xa lạ, Manh Manh vừa tiến đến liền nhìn thấy Thiệu Tình bên cửa sổ, qua ngày nghỉ, trong quán cà phê đối diện trường học rất ít khách, thưa thớt vài người ngồi tản ra, nhìn qua có chút hiu quạnh, Thiệu Tình ngồi một mình ở góc bên cửa sổ, trên người mặc một cái áo gió điểm hoa hồng, dây lưng buộc bên hông, nhìn có vẻ gầy, ở một bên cửa sổ nhìn ra ngoài, tóc ngắn vén ra sau tai, ánh nắng thu ngoài cửa sổ bao quanh khuôn mặt của cô, vầng sáng mơ hồ góc cạnh có vẻ hết sức nhu hòa.

Anh Sẽ Phải Yêu EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ