CHAP 50

368 23 9
                                    

    -Cậu ta ... có thể sống không ? - Mĩ Kỳ hỏi An giọng đầy nghi ngờ , chính nhỏ cũng không rõ vì lẽ gì mà mình trở nên tồi tệ đến vậy ... Nhỏ chỉ cho mình một lí do duy nhất chính đáng : bởi ... nhỏ quá yêu Tuấn Khải !
    -Nếu còn sống , khuôn mặt của cậu ta cũng đã có khiếm khuyết , cậu ta không còn đẹp hoàn hảo như trước nữa . Cô chủ tin không , đàn ông chết mệt vì cậu ta chỉ bởi vẻ đẹp giả tạo ấy thôi. Gía khẩu súng ấy chỉ là súng thường , khuôn mặt cậu ta đã thảm hại hơn nữa rồi.

Rầm !

    -Thụy An ! Thụy An !

Một cô giúp việc mở sầm cửa chạy vào vẻ hoảng hồn.

    -Có chuyện gì vậy ?

    -Trời ... trời ơi ....

    -Rốt cuộc có chuyện gì ? - An biết cô giúp việc này vừa đưa sữa nóng đến phòng 101 cho Tỉ, có lẽ gặp chuyện khủng khiếp lắm . An hơi mỉm cười ...

    -"Tệ" nhất là ... cậu ta chết rồi ? Hay là đang hấp hối ? Đừng có thở hổn hển nữa , nói em nghe đi !

Mĩ Kỳ nuốt khan chuẩn bị nghe tin có lẽ là sét đánh .

    -Không ! Cậu ta không chết , không hấp hối cậu ta cũng ... không hề bị mù ! Hai mắt đều sáng rõ !

    -Gì cơ ? - An bật dậy, quá khó tin.

    -Cậu ta ... trông cậu ta vô cùng quái đản !

    -Không bị mù ?? Quái đản nghĩa là sao ?

    -Đôi mắt cậu ta ... đôi mắt - hai - màu ! con mắt bị thương chuyển màu đen sẫm như café !!

Mĩ Kỳ sững người ... con mắt màu café ??

Dù nhỏ khó chấp nhận, dù hi vọng khôn xiết mình đoán nhầm , nhưng Mĩ Kỳ đủ thông minh để hiểu sự quái đản cô giúp việc nói đến , chỉ có một cách giải thích duy nhất ...

Và nếu đúng như suy nghĩ thoáng qua của Mĩ Kỳ thì chỉ cần gặp Khải sẽ biết câu trả lời . Đôi - mắt - màu - café - đặc !!

Mĩ Kỳ chạy đi vội vã ra khỏi phòng của Thụy An.

...

Phòng 102 .

Dưới khung cửa sổ lớn , Khải đang ngồi dựa sàn. Chiếc mũ lưỡi trai trên đầu đội sụp xuống . Cánh tay buông xuống đang gân lên những ngón tay cào trên sàn gạch . Đôi mắt Khải nhắm nghiền và mặt lấm tấm những mồ hôi ...

Cạch ! Cửa phòng khẽ mở , tay quản lí bước nhanh vào ... Hắn ngồi xuống bên Khải , lục ra ống tiêm và thuốc giảm đau trong túi nilon.

    -Không cần ! - Giọng Khải rít lên.

    -Đừng cố chịu đựng ! - Tay quản lí bỗng gắt - Em biết cậu chủ đang đau đớn thế nào ! Thật điên rồ ! - Rồi hắn tiêm cho Khải thuốc giảm đau liều mạnh.

    -Sẽ đỡ đau nhanh thôi ... nhưng sau này cơn đau sẽ hay tái phát . Em chưa từng thấy cậu chủ làm gì điên rồ hơn thế này ! ...

[Chuyển ver] THIÊN THẦN BÓNG TỐI [Khải Thiên]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ