“Khoan!” – Bạch Hiền nói lúc Xán Liệt định cởi áo của cậu – “Khóa cửa vào đi cho an toàn. Em sợ ba mẹ anh và Lộc Lộc sẽ về bất chợt.”
“Em thật là khéo lo xa.” – anh nói lúc đi ra đóng cửa – “Mà Lộc Lộc, nó cũng làm chuyện đó với bạn trai rồi. Chúng ta chậm phát triển còn hơn cả chúng nó kìa!”
“Rồi cơ á? Chà, chúng ta lớn chậm hơn tụi nó thật. Bạn trai Lộc Lộc tên gì vậy anh?”
“À, là Thế Huân! Thằng nhóc đáng yêu lắm!” – anh không đả động gì đến việc đó là em trai của Ngô Phàm và bắt đầu cởi áo cậu.
Hai đôi môi lại âu yếm nhau, môi anh lại đè lên môi cậu, nhai ngấu nghiến môi dưới rồi hai chiếc lưỡi lại cuốn vào nhau như một vũ điệu hoang dại. Anh nhớ cơ thể nhỏ bé trắng bóc này quá đi mất. Anh điên cuồng trài những nụ hôn ẩm ướt đó xuống vùng rái tai, rồi vùng cổ đầy mẫn cảm của Bạch Hiền. Anh để miệng mình bao phủ một bên nhũ hoa của cậu, một tay anh sở hữu cái còn lại. Cậu cứ rên lên từng đợt, cũng đã gần hai tuần rồi, cơ thể của cậu mới được anh “chăm sóc đặc biệt” như vậy.
“Lần trước anh đã nhẹ tay với em rồi đấy cưng.” – giọng Xán Liệt không còn hiền nữa, anh bây giờ như một con sói đói mà nhìn thấy miếng mồi ngon đã sập bẫy của mình. – “Lộc Lộc nói em phải chảy máu thì đó mới là làm thực sự~. Vậy hôm nay hãy làm đến nơi đến chốn cùng nhau nhé?”
“Umm..” – cậu rên khẽ khi anh đang liếm quanh rái tai mình – “Lộc Lộc đã làm đến đó rồi sao? Anh chưa ăn sáng.. có sợ mệt không?”
“Em yêu, em là đồ ăn sáng của anh đấy~” – anh hôn lên gò má ửng hồng của người yêu.
Anh để tay mình dạo chơi một vòng quanh cơ thể cậu, những cái động chạm đó làm cậu uốn cong người, rên lên đầy khoái cảm. Cậu chủ động kéo mặt anh lên trên, trao anh một nụ hôn đắm đuối. Xán Liệt mỉm cười, tay anh nhanh nhẹn mở khóa chiếc quần short của người yêu. Cặp đùi trắng nõn hiện ra trước mắt, anh vồ lấy như con thú đói. Anh hôn từ lòng bàn chân, lên đến cái bắp chân nhỏ xinh, đến cặp đùi mà biết bao người mơ ước. Anh dừng lại nơi giữa đùi vì..
“Phác Xán Liệt chết tiệt! Lúc nào cũng chỉ có em phải cởi đồ. Còn anh thì được giữ nguyên vậy hả? Bất công quá, em không làm nữa!”
Xán Liệt khẽ cười, nhanh chóng tự lột áo của mình, rồi đến cái quần ngủ. Bạch Hiền chỉ mạnh mồm thế thôi, cậu không dám nhìn anh. Anh hôn má cậu, khẽ nói:
“Mở mắt ra nhìn anh đi mà~ Cơ thể này giống cơ thể của em mà, hơn nữa nó lại là của em đấy~ Nếu em không nhanh mở mắt ra, tất có ngày em sẽ hối tiếc đó em yêu~”
Bạch Hiền lấy tất cả lòng dũng cảm của mình mà mở mắt ra nhìn người yêu. Thân hình anh chắc gọn, cánh tay rắn chắc, có cơ bắp rõ ràng, cơ bụng săn mặc dù không có múi. Anh nhìn như một ngôi sao nào đó đang chụp ảnh cho một tờ tạp chí với nụ cười đang tỏa sáng rực rỡ và thân hình hoàn hảo. Cậu đỏ mặt, mắt hơi hướng xuống nhìn cái thân hình gầy gò của mình, chẳng thể nào mới xứng được với anh.

BẠN ĐANG ĐỌC
ChanBaek - 永 远 爱 你 [Yêu em mãi mãi]
FanficLongfic. Couple chính là ChanBaek như mình đã giới thiệu. Mọi người comt cho mình thật là nhiều nhé ;)