Chapter 1 : một là học hai là biến

3.8K 70 4
                                    

-Giết nó cho tao!- Tiếng gã đàn ông đằng sau hô to

Một băng nhóm đang đuổi theo một người. Theo tiêu chí “đuổi cùng giết tận” mà đại ca đề ra, chúng phải “xử” được người đó. Người thanh niên cứ chạy, thỉnh thoảng phải đánh nhau chống trả bọn chúng. Mình cậu đâu thể giải quyết hết đám người đang cầm dao, mã tấu, gậy gộc đuổi theo mình được? Cậu bị đâm một vết ở lưng nhưng may mắn thoát được...

--Ba năm sau--     

-Đại ca, Thiên nó về rồi.- Một tên đàn em đầu trọc đi đến, cúi đầu báo cáo với lão đại

-Gọi nó vào đây!- Người thanh niên khuôn mặt lạnh lùng, trên cánh tay xăm hình con sói đang gầm gừ quay ghế lại, giọng điệu tức giận

Cậu tên Khải Thượng - người mà được tôn sùng làm “Đại ca” của băng nhóm “Sói đen.” Nhưng cái tên đó không ai dám gọi mà chỉ gọi cậu bằng tên anh Vương. Đơn giản vì bọn chúng nghĩ cậu là anh cả - là lão đại của chúng nên hiển nhiên với chúng sẽ là vua. Mà vua thì hợp với tên Vương. Lúc đầu cậu không thích cái tên này nhưng sau dần nghe mấy tên đàn em gọi cũng thấy quen. Dù sao cậu cũng ghét việc bị lôi tên thật ra gọi.

Khải Thượng năm nay mới 26 tuổi nhưng đã khét tiếng trong giang hồ. Nhớ lại quãng thời gian cậu mới chập chững “vào nghề” mà giờ đây đã thành tay giang hồ khét tiếng. Gương mặt cậu không hiền nhưng cũng không ác, nó chỉ lạnh lùng và có cái uy của một lão đại. Người ngoài nhìn vào mà không nhìn thấy hình xăm từ bả vai xuống cánh tay chắc sẽ không nghĩ cậu là một gangster thứ thiệt.

Cánh cửa mở ra, dáng người cao ráo, trên mặt lộ rõ vẻ sợ hãi đi vào. Nhìn người này càng không ai nghĩ tới nó cũng là một “thành viên” trong băng đảng. Gương mặt trắng trẻo, mái tóc cắt tỉa cẩn thận, ăn mặc chỉnh tề với áo sơ mi và quần tây. Nó cúi đầu trông sợ hãi, nhìn qua có lẽ còn hiểu nhầm nó bị bắt cóc đến đây. Nó tên Hồng Thiên- em út của băng đảng. Năm nay nó mới 17 tuổi, là người ra nhập băng đảng muộn nhất. Có đúng không khi gọi nó là thành viên ở đây?

-Qua đây!- Giọng nói uy nghiêm mà lạnh lùng cất lên

Hồng Thiên cúi đầu đi đến gần, không dám nhìn vào mắt Khải Thượng. Nó cố gắng bình tĩnh nhất có thể. Khổ cho thân nó! Bình thường to mồm lắm, đánh nhau giỏi lắm mà mỗi lần gặp phải giờ “hoàng đạo” là chân tay nó lại run lẩy bẩy. Hồng Thiên học hành không ra gì nhưng tội thì vô số kể. Nhưng tất cả đều được “lấp liếm” bằng khả năng dọa dẫm của nó.

-Anh Thượng!- Hồng Thiên lý nhí gọi

Ở đây, người duy nhất dám nói ra từ “Thượng” chỉ có mình nó. Theo mấy tên đàn em bảo thì gan nó thuộc dạng hùm và gấu cộng lại rồi. Mấy tên kia không dám hé miệng nửa lời khi nhắc đến từ đại kị đó.

-Nói!- Một từ thôi cũng khiến nó và tên đàn em bên cạnh giật nảy mình

Hồng Thiên và tên đàn em này biết, khi Khải Thượng chỉ nói một từ có nghĩa cậu đang rất giận, mà cái giận của Khải Thượng đâu đơn giản như người thường.

-Anh, em...em...- Hồng Thiên ấp úng mãi chưa nói ra câu

-Muốn tham gia vào băng đảng phải không?- Khải Thượng lạnh lùng, ý câu này của cậu không phải chờ nó trả lời có hay không mà như đang xoáy vào lòng nó

Gangster Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ