.;.
14.
Thiên Tỉ chuẩn bị hồ sơ, nhà trọ, cùng vé máy bay, tất cả cũng ngốn mất của cậu 2 tuần.
Trước ngày rời đi, Thiên Tỉ ghé đến bệnh viện, tạm biệt vị bác sĩ đã chăm sóc cậu suốt thời gian qua. Cậu cần lấy bệnh án, cũng muốn tặng lại ông chậu sen đá đã trồng. Cây lớn lên rất tốt.
– Thiên Tỉ, cháu định khi nào về nước nhỉ? – Vị bác sĩ cùng cậu uống trà chiều rồi vui vẻ hỏi chuyện. Hoá ra 3 năm trôi qua cũng thật nhanh
– Ngày mốt ạ. Vé đã đặt xong cả rồi. – Trong mắt đáy mắt cậu chỉ toàn mong chờ. Dường như đã hoàn toàn quên mất những chuyện không vui dạo trước. Cũng quên mất câu hỏi bản thân từng e ngại. Dạo này bận rộn đến mức tối đến vẫn còn phải ôm máy tính tìm thông tin. Đến cả số điện thoại của Hổ ca cũng không còn như trước nữa. Người duy nhất cậu có trong tay số điện thoại, chỉ có anh.
– Cháu rất vui, có phải không? – Vị bác sĩ sóng sánh ly trà trên tay. Sắc trà hệt như màu mắt của cậu. Ông dừng lại một chút, không đợi cậu trả lời, toan đứng lên khỏi ghế. Công viên trong bệnh viện, gió thổi qua làm hàng cây xào xạc, nắng chiều vẫn vàng rực. – Thiên Tỉ, cháu còn muốn... gặp cháu gái bác không?
– Cháu gái? – Thiên Tỉ bây giờ mới nhớ đến cuộc trò chuyện cách đây 2 tuần. Đúng vậy, chính là cô gái hâm mộ "các cậu" – Vâng. Em ấy đang ở đây ạ?
– À... không.
Ngập ngừng một lát, cuối cùng, Thiên Tỉ chỉ xem được một bức hình của cô bé.
Hoá ra, Ichiyawa Harumi chỉ mới 12, 13 tuổi. Cô bé trong ảnh mặc đồng phục trường, thắt nơ đỏ trước cổ, đứng với ông đã cao ngang vai rồi. Nụ cười kia, thực đáng yêu.
– Con bé dễ thương nhỉ? Không phải ông khen cháu ông đâu, nhưng ảnh mờ quá, con bé bên ngoài cười lên còn có má lúm đấy! Rất giống cháu!
– Vậy ạ? – Thiên Tỉ nhìn cô bé trong ảnh, nét cười nhàn nhạt trên môi. Là cô gái đã ủng hộ cậu, vào rất nhiều năm trước. – Em ấy... bây giờ bao nhiêu tuổi ạ? – Phía sau bức hình, một dòng số nhỏ xíu được ghi bằng bút bi. Là vào 3 năm trước. Đúng hôm nay.
– Con bé... 18 tuổi. Thiên Tỉ, có lẽ không kịp cho cháu gặp em ấy rồi. Không sao, dịp khác cũng được. Lần này về nước, nhất định phải chào hỏi mọi người cẩn thận đấy! 3 năm trước bỏ đi còn không báo họ một tiếng!
– Aiiida... Cháu nhớ rồi! Bác thật giống ba cháu! – Cậu trả lại bức hình, nhìn thật kỹ khuôn mặt cô bé. Rất đáng yêu. Sau đó ôm vị bác sĩ kia thật lâu, rồi mỉm cười, chào tạm biệt.
Thiên Tỉ đi rồi, ly trà trên bàn cũng nguội ngắt. Bên ngoài, nắng đã dịu bớt. Đồng hồ trên tường gõ mấy cái báo giờ. Ông cũng đã tan làm rồi.
Thật ra, cháu gái ông rất giống Thiên Tỉ. Con bé thích cậu, cũng là vì vậy.
Giống đến mức, cả căn bệnh cô bé mắc phải, cũng như cậu.
Ông còn nhớ, năm con bé 16 tuổi, TFBOYS tổ chức tour lưu diễn, còn đến cả Nhật Bản. Đó là khoảng hơn 5 năm trước. Cô bé nhất quyết đòi đi xem. Ba mẹ có ngăn cỡ nào cũng không được. Khi ấy, con bé đến bệnh viện, chỉ để lại một lời nhắn cho ông, rồi tự bắt chuyến tàu điện ngầm mà đến sân vận động nơi tour diễn diễn ra. Tất cả đều đã chuẩn bị cẩn thận.

BẠN ĐANG ĐỌC
[Khải Thiên] NẮNG HẠ
FanfictionTôi viết Nặng hạ và một đêm muộn đầu tháng 5. Khi ấy bên ngoài trời tối đen đến đặc quánh, bởi một cơn mưa. Nhưng cũng chẳng hiểu vì sao, tôi lại đặt cho shortfic này cái tên "Nắng hạ". Có lẽ, mùa hạ không chỉ đơn thuần có nắng, có mưa. T...