"Em có nghe thấy không? Tiếng tim đập đấy. Lâu lắm rồi, nó chưa từng thực sự đập. Cho đến hôm nay."
12.
Thiên Tỉ cảm thấy, có một số chuyện, vẫn nên kết thúc được rồi.
Dạo này, cơ thể cậu dần trở nên nhạy cảm hơn.
Trước đây, cậu đã mất đi cảm giác đau đớn thực sự. Cho dù có nhìn thấy cổ tay bị bong gân, nhìn thấy dao sắc vô tâm cứa vào ngón tay, máu đỏ tuôn ra, cậu cũng cảm thấy thật thích thú, không, cảm thấy bản thân như được giải toả khỏi một cái gì đó vốn dĩ kiềm hãm cậu.
Nhưng dạo gần đây, cảm giác ấy dần biến mất như chưa từng tồn tại. Thiên Tỉ biết, con quái vật trong mình, đã sắp rời đi rồi.
Có một giai đoạn, cậu vật vã chống chọi với thứ đó. Đột nhiên một ngày kia, tâm trạng cậu như một hòn đá lớn, rơi xuống hố sâu. Trọng lượng của những cảm xúc bình thường lại trở thành gánh nặng đè lên tâm trí cậu. Nó âm u, trầm muộn. Thiên Tỉ không biết vì sao lại như thế. Đó là mùa thu của năm ngoái. Bác sĩ liên tục trấn an cậu, thời tiết mang nặng một nỗi gì đó. Cây bạch quả phía Nam công viên khu nhà của cậu vàng úa. Thiên Tỉ cảm thấy, mọi thứ đột nhiên chùng xuống, không một lý do. Đem theo tâm trạng của cậu, kéo lại.
Trầm cảm là bệnh cả đời. Cho dù có chữa cũng không hết được. Nhưng lần này, khúc hát thường vang trong tiềm thức cậu, im bặt. Không còn có gì cho cậu nương nhờ, hình như ngay cả ngọn nến anh đeo vào tay cậu dạo đó, cũng tắt phựt.
Anh ở Bắc Kinh, cũng như thế.
Vương Tuấn Khải nhập viện. Nghe nói, anh trong lúc từ hậu trường bước ra xe, thông tin không cẩn thận để fan tìm được lối đi, đám đông bao kín nhà giữ xe, ép ngộp không khí. Anh ngất xỉu.
Công việc với tần suất cao, chưa từng giảm. Trừ nghỉ Tết 2 ngày, trong năm, tính ra còn chưa tham gia đợt nghỉ dài. Vương Tuấn Khải lần này đã thực sự kiệt sức. Chuyện này đã được cảnh báo với anh qua nhiều ngày liền, da thịt, trí óc, trái tim, mắt... tất cả đều như cổ máy cũ, cần nghỉ ngơi, bảo dưỡng. Nhưng anh thực sự đã nghĩ, nếu chính mình dừng công việc lại, Thiên Tỉ ở nơi khác, sẽ không tìm được ánh sáng. Em ấy, cần mình. Anh tình nguyện bỏ ngoài tai những dấu hiệu kia.
Mùa thu ấy u ám, mệt mỏi. Thiên Tỉ tưởng chừng từ chối tiếp tục trị liệu. Cậu chợt giật mình, chứng bệnh tâm lý kia, hình như đã quay lại thật rồi.
Thiên Tỉ cảm thấy ở vị trí ngón áp út, chiếc nhẫn anh đeo cho cậu thật rộng. Chất liệu của nó lại lạnh ngắt. Khiến cậu chỉ cần vung tay cũng làm nó thất lạc. Một lần nọ, khi Thiên Tỉ đút tay trong túi áo khoác, lúc rút tay ra đã không còn nhìn thấy chiếc nhẫn. Hại cậu một ngày dài tìm nó đến phát điên lên. Cuối cùng, lại tìm thấy chiếc nhẫn ấy trong túi áo khoác đã nhàu trong máy giặt. Viên kim cương nhỏ trên mặt nhẫn sáng loá, nhưng lại khiến nó như bị chà đến sắp rơi ra. Thiên Tỉ cảm thấy, không muốn đeo nó tiếp nữa, vậy nên đặt nó vào một chiếc hộp nhung, rồi bỏ vào ngăn kéo lớn, chung với vài thứ như đồng hồ đeo tay hay gì đó. Qua một thời gian, cảm giác thiếu vắng trên ngón tay cũng vơi đi, khiến cậu dần quên mất vị trí đặt ban đầu.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Khải Thiên] NẮNG HẠ
FanficTôi viết Nặng hạ và một đêm muộn đầu tháng 5. Khi ấy bên ngoài trời tối đen đến đặc quánh, bởi một cơn mưa. Nhưng cũng chẳng hiểu vì sao, tôi lại đặt cho shortfic này cái tên "Nắng hạ". Có lẽ, mùa hạ không chỉ đơn thuần có nắng, có mưa. T...