Chương 29

608 20 16
                                    


"Anh nhất định là rất đói bụng rồi, xuống lầu ăn cơm đi!" Đứng thẳng lưng lại, Biện Bạch Hiền ngoắc ngoắc ngón tay, sau đó lập tức đi xuống lầu.

Ngô Diệc Phàm đi theo sau cậu, cười lưu manh.

Phòng ăn sáng ngời, ánh đèn chói mắt khiến mấy món thịt cá trên bàn cũng sáng rực rỡ. Chuyện này khác hẳn với Phác Xán Liệt, lúc ở bên cạnh anh, đèn nhà ăn không thể nào sáng rực như vậy được, bởi vì anh là loại người lãnh khốc u ám như màu đêm.

Đèn thủy tinh trên nóc chiếu sáng rực rỡ như nhà hàng, khiến vẻ mặt thần thanh khí sảng của Ngô Diệc Phàm càng thêm sinh động, người này mặc dù có bề ngoài ngăn nắp nhưng cũng chỉ là một dạng người giống như Phác Xán Liệt thôi.

"Mấy ngày nay cậu ở đây cũng mập lên không ít." Ngô Diệc Phàm bưng bát nhìn cậu vài lần.

Biện Bạch Hiền vừa ăn một ngụm cơm lại bị câu này của anh ta làm sặc, uống vài ngụm canh mới nói: "Được anh nuôi như vậy, không mập mới lạ."

Ngô Diệc Phàm cười nhẹ vài tiếng, không nói chuyện nữa, phòng ăn khôi phục lại sự yên tĩnh khác thường.

Thời gian hai người dùng cơm không ngắn, có khi cũng trao đổi bằng mắt, hai người đều có chút đăm chiêu. Biện Bạch Hiền nghĩ thầm, không biết anh ta rốt cục muốn trao đổi mình như thế nào, mà Ngô Diệc Phàm muốn dùng cậu để đổi kim cương thì có thể đổi được bao nhiêu?

Biện Bạch Hiền bị nhốt nhưng từ trước đến giờ không hề tự bạc đãi mình, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, nên hưởng thụ thì hưởng thụ. Vốn cậu thấy ăn là được rồi, nhưng vì phòng ăn sáng ngời như vậy nên sức ăn của cậu lại tăng lên, từng ngụm từng ngụm bới cơm, từng ngụm từng ngụm gắp thức ăn, từng ngụm từng ngụm uống nước canh. Tâm tình tuy rất khó chịu nhưng cũng không biểu lộ ra ngoài mặt. Nếu trước mặt Phác Xán Liệt cậu là một cậu trai vô cùng nhu nhược, thì trước mặt Ngô Diệc Phàm cậu lại là một tiểu nam sinh tinh quái.

Ngô Diệc Phàm ăn rất nhanh, buông đũa xuống nói: "Phác Xán Liệt đã tung tin rồi, khai thác kim cương khá thuận lợi, một phần trong đó đã đưa đi gia công, một thời gian nữa là có thành phẩm để bán ra ngoài."

Biện Bạch Hiền kinh ngạc trong lòng, vẻ mặt vẫn không biểu hiện gì như cũ, cười nói: "Anh không sợ anh ta đang dụ rắn ra khỏi hang sao?"

"Không." Ngô Diệc Phàm lắc đầu: "Hắn ta thật sự muốn trao đổi cậu."

"Được rồi, tùy anh." Biện Bạch Hiền tỏ vẻ bất đắc dĩ, "Đến lúc đó nếu có 'mất phu nhân lại thiệt quân' thì cũng đừng trách tôi không nhắc nhở anh."

Ngô Diệc Phàm đứng dậy đi ra sau lưng cậu, vươn hai tay ra đặt trên mép bàn, hoàn toàn giam cầm cậu trong ngực mình.

Động tác này khiến Biện Bạch Hiền cảm thấy sau lưng nóng lên, chỉ cần cậu hơi động đậy thì sẽ bị hơi nóng này bao vây trọn.

"Không lâu trước đó, Phác Xán Liệt đã nuốt của tôi một lượng lớn súng đạn, nếu bây giờ tôi không lấy lại từ hắn ta một khoản lớn thì tôi không phải là Ngô Diệc Phàm." Nghĩ đến ngày đó súng đạn bị cướp mất, bị Phác Xán Liệt lập kế, Ngô Diệc Phàm cảm thấy đó là một sự sỉ nhục to lớn.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Aug 15, 2016 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

(Chuyển ver / ChanBaek) Điên cuồng độc chiếmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ