Chương 5

213 5 0
                                    

"Hàm...à ờ...", Ngô Thế Huân bỗng dưng ngượng ngùng gọi tên Lộc Hàm, mặt hơi phiếm hồng, rút từ trong túi áo một phong thư màu nâu chocolate nhét vào tay Lộc Hàm, "gửi em nè."

"Gì đây Thế Huân, thư tình cho em à ?" Thật hiếm có thể thấy được biểu tình ngượng ngùng như gái mười bảy của Ngô đại thiếu gia. Lộc Hàm cười ranh mãnh, lần mở phong thư trong tay. "Để xem anh viết cái gì cho em nào."

Cái...cái gì đây ? Đây cũng được gọi là thư tình sao ? Câu văn lủng ca lủng củng, vừa sến lại vừa buồn cười. Thật là một tuyệt tác siêu cấp dở hơi của Ngô thiếu gia cũng dở hơi chả kém. Ôi thôi chết mất, đau hết cả ruột rồi. Lộc Hàm buồn cười đến nỗi lăn cả ra sàn đất mà cười ngặt nghẽo, cười đến độ nước mắt hòa cùng nước mũi tèm nhem hết cả khuôn mặt đẹp. Ngô Thế Huân nhìn cậu cười mà mặt đỏ ửng vì xấu hổ. Cơ mà, tuy dở hơi nhưng lá thư tình này lại rất đáng yêu, Lộc Hàm cực kì thích nó.

"Anh học ai viết mấy thứ sến súa này vậy ? Ha ha ha buồn cười chết mất..."

"Xán...Xán Liệt bảo phải viết như vầy em mới thích, mới đồng ý lời tỏ...tỏ tình. Mà nè, anh vắt hết chữ nghĩa ra viết cho em đó, cấm...cấm cười như vậy nha !", thấy Lộc Hàm cứ cười mãi hắn có phần hơi ấm ức. Cả đêm qua không ngủ chỉ vì viết thư tình cho cậu, lại phải hao tổn bao nhiêu tâm sức trí lực. Ngô Thế Huân từ xưa rất dở văn chương, nhưng vì thực sự yêu thích Lộc Hàm, hắn phải cầu cứu đến Xán Liệt để bày ra cái trò thư tình vớ vẩn, rồi lại phải thức trắng đêm để viết ra được lá thư thể hiện được tình yêu bao la của hắn. Vậy mà, vừa đọc xong cậu đã cười lăn cười bò, làm hắn có chút thất vọng, mặt xị ra một đống.

"Đâu cần mấy thứ sến súa này, em cũng thích anh mà. Tan học gặp nhé !", Lộc Hàm nhón chân, khẽ hôn nhẹ lên má Thế Huân, làm hắn đứng im ngây ngốc một chỗ, đến khi cậu đi rồi vẫn chẳng hề nhúc nhích, tay cứ sờ sờ chỗ má vừa được Lộc Hàm hôn.

Hôn Ngô Thế Huân rồi, cậu chạy thẳng một đường về luôn lớp học, chẳng quay đầu lại nhìn hắn. Kì thật, được hắn tỏ tình như thế này, Lộc Hàm bây giờ tựa như đang đi trên mây vậy. Trong lòng dường như đang bắn pháo hoa tưng bừng, nét cười vui sướng còn thể hiện rõ trên khuôn mặt, tay cứ mân mê phong thư màu chocolate trong tay mãi không thôi. Thấy biểu hiện đang trên chín tầng mây của cậu, Bạch Hiền hẳn cũng đoán ra gian tình giữa hai người này đã đến cái bước nào rồi. Cái trò tỏ tình dở hơi ngốc xít này không phải do Xán Liệt bày ra, mà chủ nhân thật sự chính là Bạch Hiền đây. Nhìn thấy thành quả của mình, Bạch Hiền cũng có phần hài lòng, không ngờ quyển sách "Bí kíp tình yêu" lại được việc đến thế.

"Ây da, có người lúc nãy khăng khăng bảo không có thích người ta, mà bây giờ lại đang nhớ nhung người ta đến ngẩn ngơ kìa.", Bạch Hiền lên tiếng trêu chọc Lộc Hàm.

"Làm...làm gì có ?"

"Thật không có ? Trên mặt cậu in rõ ba chữ "Tôi đang yêu" kia kìa !"

"Tớ...tớ...", bị Bạch Hiền nói trúng tim đen, hai má Lộc Hàm thoáng chốc đỏ ửng như trái cà chua, mặt cùi gằm như gần rớt xuống bàn. Bạch Hiền ngồi cạnh cứ tủm tỉm cười không thôi, làm Lộc Hàm đã xấu hổ nay càng xấu hổ thêm.

[Longfic][HunHan-EXO] Một MìnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ