Tô Vân như nghe được tin xét đánh bên tai mình, cô như người mất hồn ngây ngây dại dại, bần thần đi về phòng bỏ lại bà mẹ thiếu nữ mới lớn khó hiểu nhìn biểu hiện lạ của con gái.
Xong rồi nữ chủ vạn người mê giá lâm rồi, còn đóng quân nhà cô dài hạn nữa, làm sao cô sống nỗi đây, vậy kế hoạch làm sâu gạo của cô không thể thực hiện được, bây giờ có khi ở nhà còn quy hiểm hơn ở ngoài kia nữa, những ngày tháng tươi đẹp mới bất đầu của cô cơ mà sao lại nhanh kết thúc vậy?
Ông trời tôi làm gì nên tội mà ông đày đọ thân xác đáng thương này. Mệt mõi ngã gục trên giường. Một cô gái mặt lắm lem, ăn mặc rách rưới trên người đầy vết thương, đôi mắt ửng đỏ
- chị họ em làm xong rồi, có thể cho em ăn cơm được không em đói. Cô gái diễm lệ ngồi chiễm chệ trên ghế sopha màu trắng tôn lên vẻ quý phu nhân hừ lạnh
- tôi đã nói với cô rồi tôi không phải là chị của cô, mà tôi là chủ nhân của cô, nên xem lại cách xưng hô lại cho đúng
- chị... Chủ.. Chủ nhân em xong việc rồi em có thể ăn cơm chưa. Cô bé người gầy gộp vẻ mặt mệt mõi chứng tỏ bị bỏ đói nhiều ngày- tôi khát nước. Quý bà sang chảnh hất mặt ra lệnh trực tiếp gạt bỏ câu hỏi của cô bé người hầu Cô bé tay rung rung bưng ly trà nóng đến cho quý cô, nhưng lại bất cẩn làm đổ lên bàn tay trắng noãn của chủ nhân.
- AAAAAA đau quá. Như bị chọc tiết quý phu nhân kêu lên oải oải
- Noãn Noãn em có làm sao không? Wow đội ngủ nam nhân hùng mạnh bước đến gần vẻ mặt lo lắng thương xót cho bàn tay bị bỏng, nhưng quay sang đối diện với cô bé người hầu Tô Vân thì khí thế như muốn tiêu diệt cả thế giới vậy, họ nghiến răng nghiến lợi bước lại gần cô bé và...
-KHÔNGGGGGGGG. Tô vân vẻ mặt hoảng hốt, đôi mắt ửng đỏ sắp khóc không gì đau khổ hơn là bất cô không được ăn, kiếp trước không được ăn ngon nhưng cũng không phải chịu cảnh nhịn đói đáng sợ như trong giấc mơ kia, cô một lựơt kiểm tra lại thân thể vẫn đầy đặn không gầy yếu, tay thì xoa xoa cái mông vừa tặng nụ hôn mạnh với nền nhà.
Đau khổ tạm thời kết thúc khi dưới nhà có tiếng động lạ cô là người hóng bát quái mà phải tìm đến nơi nào có bát quái chứ. Chưa bước hết các bậc thang thì hình ảnh đập vào mắt cô là đoàn người ra ra vào vào dọn nhiều vật dụng như quần áo bàn trang điểm gối ôm, gấu tủ quần áo...... Ai lánh nạn thiên tai sao?
Nhưng rất nhanh sự chú ý lại quay về hình ảnh một đôi tiên đồng ngọc nữ, đẹp hơn cả phim nhưng mà với cô quan điểm tình yêu nam nữ vẫn không bền vững. Nam nhân kia thì cô quá quen rồi không phải Hàn Thiên nam chủ tổng giám đốc bắc cực sao? Còn người con gái đứng kế bên wow thật xinh đẹp nha như thần tiên tỷ tỷ trên trời vậy khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt màu lam long lanh, làn da trắng mịn, đôi môi khẽ cười mĩm.
- Noãn Noãn nhà chú 2 con những thứ này có hết rồi con không cần phải mang theo đâu. Mẫu thân cô hiền từ dẫn khách vào nhà. Aaa thì ra đây là Tô Noãn, ôi không sao đến nhanh vậy? Không phải vài ngày nữa sao, tại sao cô quên mất tên Hàn Thiên kìa là vị hôn thê của Tô Noãn cơ chứ, vậy mà vừa rồi cô lại trù họ không bền vững mày muốn chết sớm sao Tô Vân. Trong khi cô đang đắm chìm vào thế giới của mình thì lực chú ý của Hàn Thiên cũng đang đặt trên người cô, khuôn màng còn mơ màng chứng tỏ vừa mới ngủ dậy, đôi mắt ững đỏ như vừa mới khóc là ai làm cô khóc sao? Tại sao khi nghĩ đến cô rơi lệ thì tim hắn có cái gì đó đau đau? Cô mặc một chiếc váy trắng dài, mái tóc đen xoăn loặn đuôi xỏa tung cô đứng trên bậc thang như tiên nữ hạ phàm làm hắn tham luyến muốn giữ cô cho riêng mình. Hàn Thiên cố gắng tránh khỏi bàn tay Tô Noãn đang khoác trên tay mình, hắn không hiểu tại sao mình làm vậy hắn chỉ biết rằng không muốn để Tô Vân hiểu lầm mối quan hệ của hắn với cô ta, nhưng Tô Noãn là người mà hắn sắp phải cưới làm vợ cũng là người làm hắn có cảm giác ấm áp nhưng bây giờ đứng bên cạnh cô ta hắn không còn cảm giác đó nữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ np ~ nữ phụ văn] Nam Chủ Tha Cho Ta !!
RomanceHay lắm đọc đi ạ :3 Nói trước mất vui lắm